SÂM CHI 6

Vu Chi nghe anh nói xong, lập tức đem tay rút về.

Cô hung hăng trừng anh một cái: “Ban ngày ban mặt, anh thích chơi lưu manh đúng không.”

Lục Bách Sâm tựa cằm lên vai cô, ngửi mùi hương như có như không trên người cô, vẻ mặt anh ủy khuất: “Đã gần nửa năm em không cho anh chạm vào rồi, còn tiếp tục như vậy anh sẽ nghẹn chết mất.”

“······”

Vu Chi thấy anh càng nói càng quá đáng, đợi lát nữa có ai trong phòng đi ra ngoài nghe được liền ném chết người.

Anh không biết xấu hổ nhưng cô biết.

Vu Chi đứng lên, cô đỡ Lục Bách Sâm vào phòng mình.

Vừa đến mép giường đã trực tiếp ném người xuống, cô làm bộ dáng độc ác, chỉ mặt anh uy hiếp nói: “Ngoan ngoãn nằm ngủ cho em, ngủ dậy rồi nói chuyện tiếp.”

Lục Bách Sâm đâu chịu đồng ý, chống khuỷu tay định đứng dậy, kết quả bị Vu Chi hai tay đè ở trước ngực: “Nằm xuống, dám ngồi dậy buổi tối đừng hòng bước qua cửa nhà.”

Lục Bách Sâm bị nhốt ở ngoài cửa hai tuần nghe được lời này, lập tức ngoan ngoãn nằm trở lại.

Vu Chi quát lớn: “Nhắm mắt lại, ngủ.”

Lục Bách Sâm hai mắt như cũ mở to, bởi vì say rượu, con ngươi ướt át, mang theo chút mê ly.

“Bà xã, anh muốn ôm em ngủ.”

Lục Bách Sâm đảo mắt nhìn cô, ngữ khí đáng thương: “Anh cũng không phải trẻ lên ba, em lừa anh làm gì.”

Vu Chi mắt trợn trắng: “Hành động hiện tại của anh chính là hành động của trẻ con, mau ngủ nhanh đi. “

Cô đem đôi tay che ở trên mắt anh, ép anh nhắm mắt lại.

Lục Bách Sâm thật đã sự say, anh nhắm mắt lại không đến hai phút liền ngủ rồi.

Vu Chi nhẹ nhàng thở một hơi dài, đứng lên, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kéo chăn lên cho anh, rón ra rón rén đi ra ngoài, khi đóng cửa vừa lúc nhìn thấy Trần Tình đi ra.

“Tiểu Chi, đúng lúc chị định đi gọi em đó, chị có chút việc phải đi, mẹ chị gọi em tới chơi một ván.”

Vu Chi gật gật đầu, vào phòng cho khách.

Trong phòng, ba người khác đang nói chuyện phiếm, Trần Hâm ngồi ở bên cạnh mẹ Vu cùng Vu Quyên trầm mặc không lên tiếng.

Vu Chi đi vào tới trực tiếp ngồi  ở vị trí của Trần Tình, bên tai nghe bác cả, bác hai bát quái.

Lúc này bọn họ đang bàn về chuyện công việc, nói đồng nghiệp chỗ này không được, cái kia không tốt.

Ba người Vu Chi chỉ nghe, không nói chuyện.

Vu Quyên: “Tôi nói cho mấy người nghe, ở công ty của tôi có một người, cô ta kết hôn 4-5 năm rồi mà vẫn chưa có con, hai vợ chồng đi bệnh viện khám thử, đều không có việc gì, nhưng vẫn là không có con, mẹ chồng cô ta đều khuyên con trai ly hôn đi.”

Ai ngờ vừa ly hôn xong ngày hôm trước, hôm sau cô ta liền có thai, hiện tại ở công ty nâng bụng khoe mẹ chồng tốt với cô ta như thế nào, chồng nghe lời ra sao, một bộ dạng đánh thắng khắc phục khó khăn, cứ như cô ta mang thai thì toàn bộ công ty đều phải đem cô ta cung lên tận trời vậy, phi, thật là tự mình đa tình.”

Vu Quyên nói, lòng đầy căm phẫn.

Có điều làm Vu Chi không nghĩ tới chính là, câu tiếp theo của bác cả vậy mà lại chuyển tới trên người cô.

“Lại nói tiếp vẫn là tiểu Chi nhà ta mệnh tốt, từ nhỏ liền ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích học tập lại tốt, lên đại học lại nhận được học bổng cử đi học nước ngoài, về nước liền mang theo con rể tốt như vậy, ai có thể có mệnh tốt như vậy chứ.”

“Cơ mà tiểu Chi này, bác cả không thể không khuyên cháu một câu, nhà Lục Bách Sâm dù sao cũng là hào môn thế gia, cháu xem nhà người bình thường đều tương đối để ý đời sau, chắc chắn bọn họ càng để ý hơn, lúc trước các cháu vẫn luôn nói không vội có con, nhưng cháu hiện tại đã 25 rồi, đàn ông đều là động vật thị giác, đối với phụ nữ, chiều chuộng chỉ là nhất thời, có được đứa con mới có thể lâu dài…….”

Lời này bà ta vừa nói xong, khuôn mặt Vu Chi chưa kịp biến, mặt mẹ Vu đã lập tức trầm xuống.

Bà cau mày hỏi: “Quyên, chị nói tới con cái làm cái gì.”

Lúc này, Vu Quyên cũng ý thức được chính mình nói sai rồi, bà ta vội vàng che miệng: “A phi, là bác cả lanh mồm lanh miệng, tiểu Chi cháu đừng để ý.”

Vu Chi cười lắc đầu: “Không có việc gì.”

Vu Quyên thấy Vu Chi không có ý tức giận, nhịn không được tiếp tục nói: “Tiểu Chi nha, cháu sảy thai cũng đã hơn hai tháng, thân thể chắc đã khá hơn nhiều, lúc trước bác đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói sau khi sinh non ba tháng liền có thể lại có con, cháu……”

Vu Chi biểu cảm nhàn nhạt: “Đứa bé kia tới quá đột ngột, đi cũng là ngoài ý muốn. Cháu hiện tại dù là thân thể hay là tâm lý đều chưa có chuẩn bị tốt để có con, cho nên không nóng nảy.”

“Nhưng cháu cùng Bách Sâm kết hôn cũng được ba năm rồi, cháu không vội, chẳng lẽ nó không vội sao? Cha mẹ chồng của cháu không vội sao?”

“Tiểu Chi nhà chúng ta nói thế nào thì là thế đó, cô ấy nói không vội, chính là không vội.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp mang theo dày đặc giọng mũi.

Cửa phòng cho khách bị mở ra, Lục Bách Sâm cất bước đi đến, đứng ở phía sau tiểu Chi.

“A, Bách Sâm dậy rồi à.” Vu Quyên ngượng ngùng nói.

Lục Bách Sâm đối với bà ta vẫn luôn không có ấn tượng gì tốt, cho nên cũng không tính toán cho bà ta mặt mũi.

“Tình cảm của cháu cùng tiểu Chi còn không cần bác phải nhọc lòng. Trước khi bác quan tâm chuyện nhà người khác thì vẫn nên quản tốt chuyện nhà mình đi đã.”

Nói rồi, Lục Bách Sâm đưa điện thoại di động vừa lấy từ trong túi ra, mở WeChat, đặt xuống bàn mạt chược, đối diện Vu Quyên.

Trên màn hình di động là bạn tốt: Hâm

Hâm: Sâm ca, hôm nay anh thật đẹp trai nha.

Hâm: Có phải anh uống say rồi không?

Hâm: Vừa rồi trên bàn cơm anh đều không liếc mắt nhìn em một cái, em có khó coi như vậy sao?

Hâm: ( ủy khuất )

Hâm: Anh để ý người nhà sao, em đã gửi WeChat cho anh được vài tháng rồi, anh không trả lời em một chút được sao?

Hâm: Anh có phải hay không ngủ rồi?

Hâm: Tiểu Chi đang chơi mạt chược ở đây, anh đang ở đâu, cùng nhau chơi không?

Hâm: Em đi phòng khách tìm anh nhé?

······

Hơn một trang tin nhắn, Vu Chi còn tốt bụng vươn tay giúp bà ta kéo màn hình xuống.

Trần Hâm vẫn luôn ngồi ở một bên vẫn ôm di động không nói lời nào, sắc mặt càng ngày càng trắng.

Mặt Vu Quyên thì lại càng ngày càng đen.

Sắc mặt mẹ Vu cũng càng ngày càng khó coi.

Trong lúc nhất thời toàn bộ căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Ngược lại là Vu Chi, khóe miệng cô vậy mà còn treo lên nụ cười, nhìn bác cả đứng lên hung hăng đánh một cái tát vào mặt Trần Hâm.

“Chát” thanh âm cực vang, có thể thấy được là hạ tay tàn nhẫn đến mức nào.

“Trần Hâm, mày nhìn xem mày làm được chuyện tốt gì đây, mày là cái đồ không biết xấu hổ, ngày thường tao dạy mày như thế à, cả ngày không lo học cho tốt đi, câu tam đáp tứ, mất mặt không, mất mặt không hả!”

Lúc này Vu Quyên rõ ràng là khó thở, bà ta tiện tay cầm lên vợt bóng bàn bên cạnh đánh lên người Trần Hâm.

Trần Hâm hét lên đau đớn, ôm đầu chạy loạn trong phòng, Vu Chi ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi tay nâng má, giống như đang xem diễn kịch, Lục Bách Sâm đứng phía sau bảo vệ Vu Chi, tránh cho bọn họ đánh nhau rồi làm cô bị thương.

Mẹ Vu không đi lên can ngăn, ngược lại đen mặt đứng ở cửa, lấp kín lối ra, không cho Trần Hâm chạy ra ngoài.

Chỉ có bác hai vừa trốn tránh ở một bên không để Vu Quyên đánh tới mình, vừa đưa tay đi can ngăn.

Vu Quyên cũng thật nghẹn khuất, mỗi một cái đều thật sự đánh xuống người Trần Hâm.

Đánh cho chị ta khóc ầm lên: “Con sai rồi, mẹ, cầu xin mẹ đừng đánh nữa, con sai rồi, con sai rồi!”

Cứ như vậy ngươi truy ta đuổi đánh tới chục phút, tận đến khi Vu Quyên mệt đến nỗi không thể chống đỡ nổi, ngồi xuống ghế thở hổn hển, mẹ Vu mới chậm rãi đi lên trước tức giận mở miệng: “Tốt, đánh cũng kha khá rồi, chắc có lẽ Trần Hâm cũng đã biết sai.”

Kỳ thật Vu Quyên ngoại trừ tức giận ra còn là đánh cho mẹ Vu, Vu Chi cùng với Lục Bách Sâm xem.

“Em dâu, chị thực xin lỗi em nha, chị không nghĩ tới…. haiz, thật sự là mất mặt.”

Mẹ Vu lạnh mặt vừa định nói hai câu, kết quả bị Vu Chi đánh gãy.

Vu Chi: “Gặp được việc này quả thực là rất mất mặt, cháu cũng không nghĩ tới chị họ thế nhưng lại muốn cạy góc tường của mình, chính như lời bác cả nói, đàn ông đều là động vật thị giác, cho nên lần sau hy vọng chị họ có thể tự nhận thức rõ ràng thân phận của mình, cũng mong lúc chị chỉnh dung, không cần lấy em ra làm hình mẫu.”

Vu Quyên nghe Vu Chi nói xong, mắt trừng lớn, quay đầu, đem ánh mắt chuyển hướng về phía Trần Hâm đang tránh ở một bên.

“Cái gì! Chỉnh dung?”

“Bác cả còn chưa biết chị họ chỉnh dung đâu, trách không được vừa rồi xuống tay nặng như vậy, bác mau đưa chị ấy đi bệnh viện đi, mặt cũng đều biến dạng rồi.”

Nghe được lời Vu Chi, Trần Hâm lập tức đứng lên, đôi tay ôm mặt thất thanh kêu to: “A, mặt của tôi, biến dạng sao? Biến dạng sao!”

Cũng không phải là biến dạng, chỉ có cái mũi vẹo, cằm sưng, ngay cả mặt cũng là một bên lớn một bên nhỏ, khóe miệng cũng nghiêng sang bên trái mà thôi.

Người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Vu Quyên vừa thấy bộ dáng này của Trần Hâm, tức giận cái gì cũng đều tiêu tan, chỉ còn lại lo lắng cùng sợ hãi, bà ta lôi kéo Trần Hâm lập tức đi ra ngoài.

“Thực xin lỗi, là lỗi của mẹ, ta mau đi bệnh viện nhìn xem.”

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn đến ông bà nội cùng Triệu Khải đứng ở cửa, trên mặt tràn đầy thất vọng.

Ông nội còn thở dài một hơi, chỉ vào bóng dáng Vu Quyên hô: “Gia môn bất hạnh a, về sau không được cho nó bước qua cửa cái nhà này.”

Cái nó này, chính là nói Trần Hâm.

Mẹ con Vu Quyên vừa đi, trong nhà liền an tĩnh hơn không ít, ông bà nội vừa thở dài vừa trở về phòng, Triệu Khải ngoan ngoãn đi vào phòng cho khách thu thập tàn cục, bác hai lôi kéo mẹ Vu ngồi xuống sô pha khuyên giải.

Chỉ có Vu Chi cùng Lục Bách Sâm giống như không có việc gì, xoay người trở về phòng.

Vu Chi mới vừa đóng cửa lại, người đàn ông lúc đầu còn đang đứng tốt lập tức liền ngả xuống người cô.

“Vợ ơi, anh chóng mặt quá.”

Vu Chi mới không tin anh còn say, trực tiếp xoay người đẩy anh về phía giường.

Cảnh tượng vừa rồi không giống như chuyện mà một người say có thể làm.

“Anh không ngoan ngoãn ở yên trong phòng ngủ đi, chạy ra ngoài làm cái gì.”

Lục Bách Sâm nằm ở trên giường, quơ quơ điện thoại di động trong tay với Vu Chi: “WeChat vẫn luôn hiện thông báo, đánh thức anh, thực phiền.”

Vu Chi thở dài một hơi thật sâu, đoạt di động của anh tới, cô ngồi ở mép giường lướt xem.

Đoạn thời gian vừa rồi kia anh thật sự nhận được không ít tin nhắn của Trần Hâm.

Trong lòng cô có chút ghen, cau mày không chút do dự xóa WeChat bạn tốt Trần Hâm.

Vừa định buông di động, di động lại rung lên một tiếng, lại có người nhắn tin lại đây.

Trợ lý: Lục tổng, buổi chiều ngài có tới làm không?

Thấy được tin nhắn này, cơn ghen của Vu Chi thiếu chút nữa làm cô ngạt thở.

Loại mặt hàng dâm đãng rẻ tiền xuất hiện bên người Lục Bách Sâm không ít, thật sự phòng bị không hết.

Vu Chi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người đàn ông say rượu vừa qua một giây đã ngủ kia.

Nắm lấy tay anh, hung hăng cắn một cái khiến anh phải kêu lên, Vu Chi mới nhả ra.

Cầm lấy điện thoại của anh, tức giận nhắn: Cút.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Bách Sâm: Thấy nhiều phụ nữ tới quyến rũ anh như vậy, em một chút cũng không hoảng hốt, một chút cũng không lo lắng sao?

Vu Chi: Lo lắng thì bọn họ liền không đến quyến rũ anh nữa? A, có khả năng sao.

=SÂM CHI 7=


Bình luận

4 bình luận cho “SÂM CHI 6”

  1. […] .6. ❤ .7. ❤ .8. ❤ .9. ❤ .10. […]

    Thích

  2. truyện hay quá, 1 tình tiết mới, viết về cuộc sống hôn nhân sau những ngày tháng yeey đương ngọt sủng, đề phòng ngoại tình, ha ha

    Thích

  3. Ảnh đại diện Mai Nguyễn
    Mai Nguyễn

    Anh nhà oan quá mà 😅😅😅

    Thích

Bình luận về bài viết này

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia