0011 – 0020

Bà cụ vừa nói xong, phòng bệnh đang an tĩnh lại bỗng nhiên sôi trào!

“Giám đốc bộ phận của tập đoàn Bạc thị?”

“Đúng, đúng, nhiều năm như vậy một mực vì công ty bôn ba nước ngoài, hiện tại các chi nhánh nước ngoài đều ổn định lại nên muốn chính thức tiếp nhận Bạc thị!”

“Đúng vậy, tôi còn nghe nói hắn hai ngày này đã trở về rồi!”

“Nghe nói tuổi tác của hắn cùng lắm là hai mươi tám thôi, vậy mà đã là tổng giám đốc điều hành tập đoàn Bạc thị. Thật khí phách a…!”

Từng thanh âm mê luyến liên tiếp cất lên, lại không biết là ai đột nhiên rất hiện thực nói:

“Còn trẻ như vậy đã vô cùng có năng lực, cũng không biết bộ dạng thế nào, hắn quanh năm vì tập đoàn Bạc thị, vì sản nghiệp lớn như vậy mà vất vả, sẽ không phải tuổi còn trẻ liền…”

“Đúng nha…, đoán chừng xã giao cũng không ít…Nếu thật là cái bụng phệ Địa Trung Hải vậy cũng thật đáng tiếc!”

“Nghe các cậu nói như vậy cũng đúng…Nhớ năm ấy lúc còn trẻ cha tớ cũng là một anh chàng đẹp trai. Kết quả từ khi có công ty, haizz….”

Gian phòng từ lúc mới đầu sôi trào, tâm tình tăng vọt, đến cuối cùng lại là một tiếng than thở.

Một phòng đầy người cứ như vậy tự cho mình là đúng, mang vị giám đốc kia của Bạc thị ra nói thành một ông chú bụng phệ.

“Có điều vậy cũng rất tốt nha…, dù sao yến hội của Bạc thị cũng không phải ai cũng có thể đi vào. Thiên Nhu, bà nội cậu đối với cậu thật là tốt!”

“Đúng đó, tớ trở về sẽ cùng cha nói một chút xem ông ấy có thể dẫn tớ đi cùng không!”

“Tôi cũng muốn đi về hỏi!”

“Tôi cũng muốn…”

Nhìn bộ dạng không thể chờ nổi của những cô gái khác, Thẩm Thiên Nhu dưới đáy lòng khinh thường mà cười.

Nhưng trên mặt vẫn là một biểu cảm ngoan ngoãn suy yếu, cô ta nhẹ nhàng gật gật đầu, ôn nhu ngoan ngoãn nói: “Cháu biết rồi, bà nội.”

Nhìn Thẩm Thiên Nhu ngoan ngoãn hiểu chuyện, Khương Dung Dung thật là vừa lòng.

Lúc sau bà đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Tô Hằng vẫn luôn ở bên cạnh không nói lời nào, nói với anh ta: “Tô Hằng, đến lúc đó cháu mang Thiên Nhu cùng đi đi.”

Khuôn mặt nhỏ mềm mại kiều mỹ của Thẩm Thiên Nhu nhiễm vài phần ngượng ngùng, cô ta nhẹ nhàng cắn môi, khóe mắt trộm mà nhìn lướt qua bên cạnh Tô Hằng tuấn lãng soái khí, vội vàng cúi đầu.

Cái bộ dáng thẹn thùng kia lại để cho mấy vị công tử trong phòng nhịn không được trừng thẳng con mắt.

Tô Hằng khóe môi căng chặt cũng dần dần nới lỏng vài phần, dùng thanh âm ôn hòa nhàn nhạt đáp: “Cháu sẽ.”

Khương Dung Dung càng hài lòng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Thiên Nhu, trong mắt nổi lên một tầng ý cười.

“Thiên Nhu cháu nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta đi bên cạnh nhìn xem!”

Thẩm Thiên Nhu nghe vậy, trên mặt suy yếu nháy mắt nổi lên nồng đậm ý cầu xin, cô ta ngẩng đầu nhìn Khương Dung Dung nói: “Bà nội, chị ở dưới nước so với cháu thời gian dài hơn, thật vất vả tỉnh lại, bà đừng phát giận với chị ấy…”

“Được rồi! Chuyện này cháu đừng để ý! Ta tự có chừng mực!”

Nói rồi, Khương Dung Dung lại nghiêm mặt, xoay người qua. 

Thẩm Thiên Nhu sắc mặt bi ai, lúc Thẩm Đức Phàm cùng Dương Lệ Vi đi qua, cô ta lại nói: “Cha, mẹ, hai ngươi đừng làm cho bà nội quá tức giận.”

“Biết rồi, biết rồi! Con bé ngốc!”

Dương Lệ Vi oán trách mà nhìn cô ta một cái, cuối cùng đi theo Thẩm Đức Phàm sắc mặt khó coi bồi Khương Dung Dung ra phòng.

*

Thẩm Phồn Tinh trong phòng, hôn mê suốt ba ngày, hiện tại căn bản một chút buồn ngủ cũng không có, ngược lại là thời gian dài không có ăn cái gì, dạ dày thực không thoải mái.

Vốn định xuống giường đi tìm chút đồ ăn, cửa phòng bệnh lại ngay lúc này bị gõ vang.

Thẩm Phồn Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lên tiếng: “Mời vào!”

Thanh âm thanh lãnh vừa mới rơi xuống, cửa phòng bệnh lập tức bị mở ra, tiến vào chính là một người đàn ông xa lạ thân hình cao lớn, mặc tây trang đen.

Thẩm Phồn Tinh cau mày: “Anh là?”

Du Tùng lịch sự hướng tới Thẩm Phồn Tinh gật gật đầu.

“Chào cô, Thẩm tiểu thư, tôi là Du Tùng, trợ lý của Bạc tiên sinh. Đây là cháo trắng tiên sinh giao cho tôi chuẩn bị để cô ăn sáng.”

“……….”

Thông minh như Thẩm Phồn Tinh, hoàn toàn không có bất kỳ nghi hoặc gì liền chắc chắc “Bạc tiên sinh” trong miệng Du Tùng nhất định là Bạc Cảnh Xuyên.

Chỉ là, động tác của hắn thật sự nhanh chóng, trực tiếp như vậy sao?

“Trợ lý Du, xin lỗi… Tôi nghĩ, tôi và tiên sinh nhà anh còn chưa quen biết đến trình độ này…”

“Thẩm tiểu thư, tiên sinh nói, cô mới vừa tỉnh lại, không thể ăn đồ quá mặn. Nếu cô nói từ chối, vậy tức là mấy thứ này cô không thích. Sau đó tôi sẽ phải lấy tiền đề thanh đạm, mang tới cho cô món khác. Tới khi cô vừa lòng muốn ăn mới thôi.”

Du Tùng như đã sớm lường trước đến việc Thẩm Phồn Tinh sẽ cự tuyệt, một chữ cũng không để Thẩm Phồn Tinh nói ra, cậu liền ngay sau đó mở miệng.

Thời điểm cậu nói chuyện mặt không biểu tình, lễ phép, cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ngôn ngữ ngắn gọn không có một chữ nào dư thừa, đem ý tứ cùng thái độ của Bạc Cảnh Xuyên hoàn toàn biểu đạt ra hết.

Thấy cậu như thấy Bạc Cảnh Xuyên.

Người này, năng lực tuyệt đối phi phàm.

Thẩm Phồn Tinh không khỏi nhìn Du Tùng nhiều hơn vài lần, con ngươi thanh lệ hiện lên một mạt tán thưởng.

Có điều….

Cô bất đắc dĩ vuốt tóc, nói với Du Tùng: “Không cần phiền toái, thay tôi cảm ơn Bạc tiên sinh.”

Du Tùng đi tới, đặt túi giấy ở trên tủ, sau đó hướng Thẩm Phồn Tinh cúi người.

“Thẩm tiểu thư từ từ dùng.”

“Tốt!”

Thẩm Phồn Tinh gật đầu đồng ý, Du Tùng đứng thẳng dậy nhưng lại đứng qua một bên, không có ý định rời đi.

Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn cậu.

Du Tùng thấy ánh mắt của cô, lại nói: “Tiên sinh nói tôi phải nhìn cô ăn xong.”

Thẩm Phồn Tinh phát giác mi tâm mình kịch liệt nhảy lên hai cái.

Cô nhếch môi, duỗi tay đem túi trên bàn mở ra, khi nhìn tới nhãn hiệu, cô hơi ngẩn người.

Vậy mà lại là cháo của Như Ý Hiên.

Mọi người đều biết, bên trong Như Ý Hiên mang hương sắc xưa cũ, mục như thanh phong, tiểu tạ lưu thủy chi gia.**

Bề ngoài tuy rằng không lớn nhưng bên trong mỗi một món ăn đều thực tinh xảo ngon miệng.

Hiện tại, khi mọi người đã quen việc ăn uống, càng ngày càng nhiều người chú trọng dưỡng sinh. Hơn nữa Như Ý Hiên cũng không cung cấp rượu, mang ra cũng không cho phép, chỉ có nước trắng cùng nước trà, lúc dùng cơm không được lớn tiếng ồn ào.

Một nơi nhỏ bé nhiều quy củ như vậy nhưng khách đến dùng cơm luôn kín người hết chỗ.

Bên trong chỗ ngồi không đủ, muốn đi vào, chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng chờ.

Muốn đến ăn đồ của Như Ý Hiên, đã sớm không phải vấn đề bạn có bao nhiêu tiền.

Mà cô vừa mới cùng Bạc Cảnh Xuyên tách ra không quá nửa giờ, cháo Như Ý Hiên này đã nhanh như vậy đến trước mặt của cô.

Trong lòng Thẩm Phồn Tinh không khỏi bắt đầu đối với Bạc Cảnh Xuyên có một chút hiếu kỳ.

Bình tĩnh mở đóng gói, trong lòng lại tràn đầy kinh ngạc, ngay cả hộp đựng cùng bộ đồ ăn cũng được chế tác từ gỗ hoa lê.

Thật sự là danh tác!

Hương vị cháo đương nhiên không cần nhiều lời, nhưng Thẩm Phồn Tinh chỉ ăn một miếng, liền ngẩng đầu lên.

Cô nhìn phía Du Tùng, Du Tùng cũng đang nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Phồn Tinh buông đũa xuống.

Du Tùng thoáng qua nghi ngờ, bình tĩnh nhìn cô.

“Trợ lý Du, xin anh hãy về trước đi, tôi sẽ đem đồ ăn hết. Tôi không thích bị nhìn chằm chằm lúc ăn cơm.”

Du Tùng hơi suy tư trong chốc lát, sau đó gật gật đầu.

“Tôi biết rồi, Thẩm tiểu thư. Vậy cô từ từ ăn, tôi đi trước.”

“Được.” Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt lên tiếng, lúc sau buông đũa, muốn đứng lên.

“Thẩm tiểu thư xin dừng bước.”

Du Tùng nói, Thẩm Phồn Tinh nửa đứng lên lại dừng một chút rồi ngồi xuống.

“Vậy tôi không tiễn.” Thẩm Phồn Tinh nhăn mày nói.

Du Tùng lại một lần nữa gật đầu, cuối cùng xoay người, cất bước rời khỏi phòng bệnh. Trong mắt đã không còn đánh giá cùng cảnh giác.

Lúc trước nghe tiên sinh nói muốn cậu tới đưa đồ ăn cho vị Thẩm tiểu thư này, cậu vẫn thật là khiếp sợ.

Chưa từng thấy tiên sinh thế mà lại chủ động quan tâm một cô gái xa lạ tình cờ gặp được, hơn nữa mục đích theo đuổi còn rất rõ ràng.

Cậu không khỏi nghi ngờ, thậm chí lần đầu tiên còn nghĩ quyết định này của tiên sinh có phải hay không quá vội vàng. Cậu tới gặp cô gái này còn mang theo tò mò và đánh giá.

Ngắn ngủn có vài phút ở chung, cậu liền biết, cô gái này khí chất cùng với tu dưỡng đều là thượng thừa.

Tiên sinh chọn cô ấy, cũng không phải là không có lý do.

*

“Từ giờ đến thứ sáu tuần sau còn có một đoạn thời gian, hai anh chị thu xếp một chút, xem có cùng cha mẹ Tô Hằng gặp mặt được không.”

“Vâng, con biết rồi.” Thẩm Đức Phàm trầm giọng lên tiếng.

Bọn họ đối với chuyện này đã ra quyết định vô cùng chắc chắn. Thái độ cùng phản ứng đều khiến người khác cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.

Du Tùng hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua ba người vừa lướt qua.

Bề ngoài ưu tú kia không khỏi khiến người khác chú ý nhưng ba người kia cũng chỉ liếc qua, không để ý nhiều hơn chút nào.

*

Thẩm Phồn Tinh vừa vặn đang đói, Bạc Cảnh Xuyên lại kịp thời đưa cháo tới.

Nếu đã nhận, cô đương nhiên không có lý do để bạc đãi mình.

Nhưng cháo còn chưa ăn được mấy miếng, cửa phòng vừa đóng lại bị mở ra. Ngay cả một tiếng gõ cửa cũng không có.

Mày đẹp nhăn lại, Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Sắc mặt vốn đang tối tăm phiền muộn vừa nhìn thấy người đến, ngũ quan xinh xắn lập tức trở nên ảm đạm.

Khương Dung Dung dẫn đầu đi vào, Thẩm Phồn Tinh không bỏ qua sự chán ghét trong đôi mắt bà cụ. Cô nhăn mặt, nhìn thìa gỗ trong tay, cuối cùng vẫn thả xuống.

Không còn hứng thú ăn uống nữa.

“Phồn Tinh, thân thể con tốt chứ?”

Dương Lệ Vi tiến lên sau Khương Dung Dung, một thân váy dài màu mận chín thêu hoa cùng áo khoác tuyết trắng, kiểu tóc cũng vô cùng tỉ mỉ, khuôn mặt bảo dưỡng không tồi. Cả người trông khí thế mà lại dịu dàng.

Giọng nói của bà ta tràn đầy hòa ái và lo lắng.

Thẩm Phồn Tinh không nói gì.Dù cô có được tu dưỡng tốt đẹp đến

mức nào, cũng không thể đối với người đã bức chết mẹ mình trưng ra một bộ mặt ôn hòa.

Vừa nghĩ đến mẹ, tâm Thẩm Phồn Tinh như bị ai bóp chặt, vô cùng đau đớn.

Đôi tay lạnh lẽo năm chặt, hận ý trong lòng càng lan tràn mạnh mẽ.

“Làm bà thất vọng rồi, còn chưa chết.”

Ba năm trước cô bị buộc phải xuất ngoại, ba năm sau lại một lòng nhào vào công ty của mẹ và Tô Hằng.

Cái nhà kia, cô chưa từng có ý nghĩ trở về. Nếu không phải còn ông nội ở nhà, cả đời cô cũng không muốn có chút quan hệ nào với những người này.

Thẩm Phồn Tinh trước sau như một, lạnh nhạt vô lễ khiến Thẩm Đức Phàm giận tím mặt.

“Nghiệp chướng! Mày có cái thái độ gì đấy!”

Thẩm Phồn Tinh rũ mắt cười nhạt.

Ông ta đến bây giờ vẫn còn nghĩ rằng cô sẽ sợ hãi vì ông ta nổi giận sao?

Đi một đôi giày nhỏ thành thói quen, sẽ không còn thấy đau chân nữa.

Một số lời nói, nghe nhiều sẽ không còn cảm giác.

“Nhiều lần đều không trịnh trọng mà nhắc nhở Thẩm tổng một chút, dù sao, cái người sinh ra kẻ, đã sinh ra cái đứa nghiệp chướng này, còn đang đứng trước mặt ông đấy. Ông không sợ bị quải trượng trong tay bà gõ chết?”

Thẩm Đức Phàm sửng sốt, nhất thời không đỡ kịp những lời như vè đọc ngọng lại có mấy phần ý tứ của Thẩm Phồn Tinh. Trong lòng im lặng đảo hai lần, ông ta mới hoàn toàn phản ứng lại.

Nghĩ đến chính mình vừa bị cô xoay vòng vòng, trong lòng tức giận càng sâu.

Ông ta đưa tay chỉ mặt Thẩm Phồn Tinh: “Tao thật hối hận vì lúc trước không bóp chết mày đi! Mỗi ngày tỉnh dậy lại làm ra những việc phá hoại nề nếp gia đình khiến tao mất mặt xấu hổ.”

Thẩm Phồn Tinh cười lạnh: “Phá hoại nề nếp gia đình? Thẩm gia có cái gì gọi là nề nếp gia đình để mà phá hoại sao? Bức chết vợ nghèo, cưới vợ giàu! Nếu coi nịnh nọt, ham hư vinh là nề nếp gia đình, vậy Thẩm gia khẳng định là bá chủ ở cái Bình Thành này rồi.”

“Mày…..mày làm càn.”

Thẩm Đức Phàm suýt nữa bị Thẩm Phồn Tinh chọc tức chết. Ông ta chưa từng nghĩ tới, đứa con gái tính tình đạm mạc này lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế.

“Đủ rồi.”

Khương Dung Dung ở một bên đột nhiên trầm giọng quát lớn một tiếng. Thẩm Đức Phàm tức đến nghiến răng nghiến lợi, một bên tay bị Dương Lệ Vi giữ chặt.

Thẩm Phồn Tinh kéo căng khóe môi, trước mặt những người này, cô cười lạnh cũng không muốn cho một cái.

“Cứ nghĩ mấy năm cô ở nước ngoài sẽ thu lại tính tình, thế mà không nghĩ rằng lại trầm trọng thêm.”

Giọng Khương Dung Dung trầm trầm, trong con mắt khôn khéo chảy xuôi một dòng ánh sáng kỳ dị, từng bước hướng trong phòng bệnh đi tới.

“Xem ra ngài còn chưa biết, tôi từ nước ngoài trở về đã ba năm.”

Khương Dung Dung đứng lại trước mặt cô, khi Thẩm Phồn Tinh phát ra thanh âm cuối cùng cũng là lúc quải trượng trong tay bà cụ nện xuống đất, âm thanh buồn bực vang lên.

Gỗ cùng nền nhà gạch va chạm, bà cụ cố ý hướng tới cô biểu lộ sự tức giận của mình.

“Vốn muốn mài dũa tính tình hung ác quái đản của cô, xem ra thời gian ba năm vẫn là chưa đủ.”

Thẩm Phồn Tinh rốt cục ngẩng đầu nhìn lướt qua Khương Dung Dung, sau đó đứng lên. Thân hình tuy mảnh khảnh gầy yếu nhưng lại cứng cáp cao gầy.

Trong nháy mắt, Khương Dung Dung không có lợi thế chiều cao đã bị cô bao quát bằng một ánh mắt.

Sắc mặt Khương Dung Dung bỗng trở nên âm trầm.

Bà chán ghét khí thế cao ngạo trên người Thẩm Phồn Tinh.

Giống như mẹ của cô vậy, khi phách cường thế trời sinh chảy trong máu, không thể phai nhạt.

“Như thế nào? Còn muốn đuổi tôi chạy tới nước S?”

Gương mặt Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng, trong lòng dày đặc hàn khí.

Sáu năm trước, bọn họ không một lời đưa cô đến nước S kinh tế ngèo nàn, con người lạc hậu, hoàn cảnh vô cùng ác liệt, cũng không một lần để ý đến cô.

Đây là hiện đại, nếu ở cổ đại mà nói, cũng không khác gì lưu vong.

Sống sót được là mạng cô lớn, nếu chết cũng là cô đáng đời. Thậm chí, cho dù chết cũng không có ai biết, không ai quan tâm.

Nếu không phải xác định cô là con của Thẩm Đức Phàm, cô còn cho rằng cô là kẻ thù giết cha ông ta đấy.

Chỉ vì một cái Thẩm Thiên Nhu, bọn họ hận không thể giẫm đạp cô vào trong bùn đất!

Sao cô có thể cam tâm!

Cuộc đời của Thẩm Phồn Tinh cô sẽ không tùy ý bị người khác nắm giữ, chà đạp!

Nhờ phúc của bọn họ, cô mới biết kiên cường sống sót trong hoàn cảnh khó khăn bất lợi.

Cô cũng phải cảm ơn vì bọn họ không quan tâm, cô mới có thể rời khỏi nước S. Cô một mình chạy đến Pháp, bọn họ cũng chẳng ai hay.

Càng không biết rõ, cô ở Pháp ba năm đã làm được những gì….

Thẩm Phồn Tinh trong miệng châm chọc không thèm che dấu làm cho sắc mặt Khương Dung Dung trầm xuống.

“Chuyện lần này, là Thiên Nhu hiểu chuyện, không đem sự tình cô đẩy nó xuống biển công khai ra ngoài!”

“Còn về chuyện của cô cùng Tô Hằng, hai đứa nó tự nhiên mà đến với nhau, tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, cô thành toàn là đúng. Tô Hằng tâm không tại trên người của cô, dưa hái xanh không ngọt, cô có lẽ biết được đạo lý này.”

Lòng Thẩm Phồn tinh tràn đầy khí lạnh, trái tim cô vốn tưởng rằng đã sớm chết lặng lại mơ hồ đau nhức.

Cô đẩy Thẩm Thiên Nhu xuống biển?

Thẩm Thiên Nhu cùng Tô Hằng là tự nhiên đến với nhau, là tình đầu ý hợp?

A, thật là buồn cười!

Một người bất công đứng lên, quả nhiên là mù quáng đáng sợ!

Thẩm Phồn Tinh chẳng muốn theo chân bọn họ nhiều lời, cô chính là tiết kiệm một chút nước bọt, cũng có thể sưởi ấm trái tim.

Cô lạnh lùng một lần nữa cầm lên thìa gỗ, bình tĩnh và ưu nhã ăn hết một ngụm cháo.

Chứng kiến thái độ Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng như thế, ba người kia sắc mặt vô cùng khó coi. Khương Dung Dung nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn lướt qua ngăn tủ trước người của cô.

Chân mày nhấc lên, lạnh lùng vứt bỏ một câu “Cô nghỉ ngơi đi.” Sau đó lập tức quay người đi khỏi phòng bệnh.

Ba người Thẩm gia ra khỏi phòng bệnh. Trong hành lang bệnh viện, Khương Dung Dung dừng bước, đối với Thẩm Đức Phàm cùng Dương Lệ Vi sau lưng nói: “Đi mang cho Thiên Nhu một phần cháo Như Ý Hiên trở về. Không thể cô ta có, Thiên Nhu không có. Hai anh chị nghĩ như thế nào?!”

“Như Ý Hiên?”

Thẩm Đức Phàm cùng Dương Lệ Vi ngẩn người, bọn họ lúc nào cho người đi mua cháo Như Ý Hiên cho Thẩm Phồn Tinh?

Khương Dung Dung từ trước đến nay hợp ý đồ ăn của Như Ý Hiên, có đôi khi để người hầu sáng sớm đi cũng chưa chắc mua về được một phần.

Thẩm Phồn Tinh vừa mới ăn là cháo Như Ý Hiên?

Ai đi mua?

Tô Hằng?

Nhưng nó vừa mới một mực ở trong phòng bệnh Thiên Nhu a…?

Hơn nữa, coi như là nó mua, cũng sẽ không chỉ có một phần cho Thẩm Phồn Tinh đi?

Như vậy, chính cô tự mua?

Cũng không bạc đãi chính mình, còn rất biết hưởng thụ!

“Con biết rồi, con biết rõ mẹ từ trước đến nay hợp ý cháo của Như Ý Hiên, đến lúc đó để cho bọn họ mang nhiều một phần trở về.”

Dương Lệ Vi dịu dàng ngoan ngoãn nói khiến sắc mặt Khương Dung Dung tốt hơn nhiều.

“Trở về đi.”

*

Như Ý Hiên, nhã gian lầu ba.

Du Tùng đứng ở trước mặt Bạc Cảnh Xuyên.

Thuận tiện đem chuyện cậu vô tình gặp được Khương Dung Dung, Thẩm Đức Phàm, Dương Lệ Vi từ việc to đến việc nhỏ nói lại cho Bạc Cảnh Xuyên.

Trên thực tế, có một số chuyện ở Thẩm gia, đã sớm không còn là bí mật.

Cậu chẳng qua là thoáng nghe ngóng một chút, liền nghe được thật nhiều tin đồn.

Bạc Cảnh Xuyên lẻ loi một mình ngồi ở phòng chủ vị.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời không một tiếng động mà phác họa ra ngũ quan kiệt suất của hắn, một thân tự phụ thong dong, phong lưu hàm súc.

Hắn hơi cúi thấp đầu, môi mỏng mím lại, khóe môi cong cong.

Ngón tay thon dài đặt ở trên mặt bàn gỗ vừa dày vừa nặng, nhẹ gõ không theo nhịp, măng sét màu bạc quý báu tinh xảo theo động tác của hắn chiếu sáng rạng rỡ.

“Ý của cậu là cô ấy bị trong nhà cô lập?” Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên, bên trong mơ hồ có vài phần lãnh ý khiến cho thân thể Du Tùng không khỏi căng thẳng.

“Trước mắt xem ra là như vậy. Thẩm tiểu thư lúc trước thanh danh dường như cũng không quá tốt…”

Du Tùng nói ngắn gọn.

Thật ra đâu chỉ không quá tốt, thực sự chính là thanh danh hỗn độn.

Có điều trước khi mọi chuyện chưa được chứng thực, cậu sẽ không ở lúc này quá nhiều bình luận.

Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, chỉ có đôi mắt cơ trí là hơi nheo lại.

Du Tùng thấy thế, vội vàng thu cằm, cung kính nói: “Tiên sinh, có muốn hay không để tôi điều tra một chút.”

“Không cần.”

“Không cần.”

Bạc Cảnh Xuyên thu tay, nhàn nhạt lên tiếng.

“Tôi đã nói là sẽ tin cô ấy, bây giờ đi điều tra không phải tự vả miệng.”

“Nhưng tin đồn cũng không phải đều là giả….”

Du Tùng nhịn không được mà nhiều lời, không ngờ tới tiên sinh nhà cậu sẽ vì một cô gái mà mù quáng đến trình độ này.

Bạc Cảnh Xuyên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, một bên thân hình cao dài dần biến mất dưới ánh nắng, nhìn dưới lầu chậm rãi dừng lại chiếc xe màu đen, khóe môi hơi nhếch.

“Chỉ cần tôi muốn tin tưởng, giả cũng có thể biến thành thật.”

Giọng nói tuy hờ hững nhưng Du Tùng có thể nghe được trong đó có kiêu ngạo và sự tự cao tự đại không ai bì được.

Trái tim cậu chấn động, bộ dáng này của tiên sinh, cậu cũng không lạ gì. Trong mỗi cuộc họp quyết định sinh tử của doanh nghiệp, hắn luôn là từ trong nghịch cảnh đập nồi dìm thuyền, hoành đao lập tức giết ra một con đường khác để đi.

Cái loại tự tin cùng thủ đoạn này thuyết phục được vô số người.

Nhưng mà, đó là kinh doanh.

Cậu còn chưa bao giờ gặp qua, tiên sinh vậy mà đối một cô gái như thế!

Nhưng cũng bởi vì một câu này của Bạc Cảnh Xuyên, trong lòng Du Tùng, đã hoàn toàn coi Thẩm Phồn Tinh thành bà chủ rồi.

Lý do rất đơn giản, cậu vẫn luôn tin…

Chỉ cần tiên sinh vừa ý, chắc chắn hắn sẽ có được.

Dù sao cuối cùng cũng trở thành bà chủ của mình, cần gì phải ở nơi này nhiều nghi ngờ.

“Cậu xuống lầu nói với quản lý một tiếng, công việc hôm nay, không làm.”

“Vâng.”

Đối với lời nói của Bạc Cảnh Xuyên, Du Tùng không có nửa phần dừng lại, lập tức xoay người rời khỏi nhã gian.

Cửa Như Ý Hiên, tài xế hạ cửa sổ xe, dần dần lộ ra gương mặt nghiêm túc của Khương Dung Dung, Thẩm Đức Phàm cùng Dương Lệ Vi ngồi ở hai bên, ba người đồng thời nhìn hướng Như Ý Hiên.

Người hầu ngồi trên ghế phụ lái xuống xe, tự động đi vào lấy số xếp hàng.

“Nhà hàng này thật sự rất nổi tiếng, nhưng tại sao ông chủ lại không muốn mở chi nhánh khác?”

“Đây chính là điểm đặc sắc của nhà hàng này, mỗi đầu bếp tay nghề đều không giống nhau. Dù nấu cùng một món, hương vị cũng sẽ khác nhau. Nếu mở chi nhánh mới, sớm muộn gì cũng đập vỡ bảng hiệu.”

Khương Dung Dung nói, trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Nhà hàng Như Ý Hiên phồn hoa lúc bà còn trẻ có nghe thấy, nhiều năm qua đi, vẫn như cũ không thấy thêm một chi nhánh nào.

Kinh doanh trăm phần trăm lợi nhuận như vậy lại không làm, ông chủ này cũng thật tùy hứng.

Dường như hôm nay ít người hơn so với trước kia. Có lẽ nhờ Thiên Nhu, hôm nay bà có thể ăn thỏa thích.

Nhưng lúc này, bà thấy người hầu vừa đến gần máy lấy số đã bị chặn lại, ngay cả số cũng không được lấy.

Khương Dung Dung cau mày.

Sống nhiều năm như vậy, nếu bà còn không nhận ra hành động này là cố ý thì thật là sống quá uổng phí rồi.

Càng rõ ràng chính là, người đứng phía sau lại thuận lợi đi vào lấy số.

“Bọn họ đây là…có ý gì?” Dương Lệ Vi cũng giật mình “Tại sao lại chỉ nhằm vào chúng ta?”

Hiển nhiên bên kia người hầu cũng phát hiện điểm này, đang theo chân bọn họ lý luận.

Khương Dung Dung híp mắt nhìn chằm chằm phía trước, không bao lâu, liền thấy người hầu lạnh mặt đi rồi trở về.

“Sao lại thế này?” Khương Dung Dung trầm giọng hỏi.

“Lão phu nhân, trong tiệm người ta nói hôm nay không làm việc.”

“Nói bậy! Rõ ràng vừa mới ở sau cô còn có người lấy số! Vì cái gì chỉ có mình cô là không được lấy?!”

Mắt thấy Khương Dung Dung sắc mặt âm trầm, Dương Lệ Vi lại lạnh giọng trách cứ.

Người hầu trong lòng ủy khuất, cũng là một lòng mờ mịt.

“Để con xuống nhìn xem!”

“Để con xuống nhìn xem.”

Dương Lệ Vi cảm thấy việc này rất đáng giận. Bà ta không thể nuốt trôi cơn tức này, liền mở cửa xuống xe.

Nhân viên phục vụ ở cửa nhìn thấy người xuống xe, âm thanh trong tai nghe truyền ra, ánh mắt anh ta hơi đổi, trực tiếp trước mắt Dương Lệ Vi đóng máy lấy số lại.

Dương Lệ Vi dừng bước, trong nháy mắt, tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

Đây rõ ràng chính là cố ý!

Cắn chặt răng, bà ta tới trước mặt nhân viên phục vụ, lạnh giọng hỏi: “Nhà hàng các anh rốt cuộc có ý gì? Tại sao lại nhằm vào bọn tôi mà làm vậy? Các người làm ăn buôn bán còn muốn chọn khách?”

Trên mặt nhân viên phục vụ lộ ra nụ cười đúng tiêu chuẩn, khách khí trả lời: “Đúng vậy thưa phu nhân. Nhưng có điều, ngài mới là người đầu tiên được chọn của cửa hàng chúng tôi từ trước đến nay đấy.”

Dương Lệ Vi dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa khí ngã ngồi trên mặt đất.

“Anh…………các anh……….tôi……..tôi muốn khiếu nại các người!”

“Xin ngài cứ việc.”

Trên mặt người nhân viên là nụ cười lễ phép không chê vào đâu được, dường như không quan tâm đến việc bị báo cáo.

Điều đó khiến trong lòng Dương Lệ Vi hơi chần chờ, càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Như Ý Hiên không phải là một nơi đơn giản, nhiều năm như vậy sừng sững không ngã, bên trong tự nhiên có đạo lý của nó.

Một nhân viên trông cửa nho nhỏ đã kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, không biết ông chủ là thần thánh phương nào.

Chỉ là…

“Chúng tôi một không trộm hai không đoạt ba không ở nơi này nháo qua chuyện gì, các người dựa vào đâu mà để chúng tôi nhận đãi ngộ kém như vậy?!”

Dương Lệ Vi khí thế so với lúc trước tiêu tán không ít, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận.

“Dựa vào việc các người đắc tội bà chủ tương lai của chúng tôi.”

“……” Dương Lệ Vi tức khắc sửng sốt.

Vẻ mặt mờ mịt.

Thật ra không chỉ Dương Lệ Vi, ngay cả nhân viên phục vụ vừa nói ra lời này cũng chưa kịp phản ứng đây.

Tất cả đều nói theo thông tin truyền ra từ tai nghe này.

Nói cách khác, anh ta chỉ biết quản lý của nhà hàng này. Đến ông chủ phía sau là ai cũng không biết chứ nói gì đến bà chủ tương lai.

Cho nên Dương Lệ Vi sau nửa ngày choáng váng, thời điểm hỏi anh ta bà chủ tương lai của các người là ai, anh ta chỉ có thể hợp tình hợp lý mà đáp: “Không thể tiết lộ!”

Dương Lệ Vi sắc mặt đỏ tím, cắn chặt răng, vừa muốn xoay người rời đi lại nhìn thấy hai nhân viên từ trong nhà hàng đi ra. Một người dắt trong tay con chó Ngao Tây Tạng cao tới eo, toàn thân đỏ rực, khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ mà đi ra.

Nhìn Dương Lệ Vi đứng ở cửa, đột nhiên nhe răng trợn mắt mà kêu lên, nhảy qua nhảy lại như muốn đem bà ta cắn chết.

Dương Lệ Vi “cộp cộp cộp” lui về sau vài bước, che ngực với vẻ mặt tái nhợt.

Cùng lúc đó, bà ta lại thấy một nhân viên phục vụ khác bưng tới một chậu cháo đặt trước mặt chó Ngao.

Ngao Tây Tạng ngửi ngửi, cúi đầu liền ăn.

Đây là đang nhục nhã bà ta!

Mặt Dương Lệ Vi đỏ bừng, đứng tại chỗ một lúc lâu, thật không biết nói cái gì, che ngực, xoay người đi tới bên cạnh xe.

Một màn vũ nhục này Khương Dung Dung đều thu vào mắt, chờ Dương Lệ Vi đến gần, bà trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

“Con không biết, họ nói là chúng ta đắc tội bà chủ tương lai của bọn họ…..Nhưng ai mà biết bà chủ tương lai của bọn họ là ai chứ?”

Khương Dung Dung lập tức cau mày.

“Có phải hiểu lầm cái gì rồi không?”

Bọn họ sao có thể đắc tội người ta?

“Con cũng không rõ.”

Dương Lệ Vi hiện tại kinh hãi lại giận dữ, nào đâu có nhiều tinh lực như vậy đi quản những việc này.

“Được rồi, lên xe đi! Thời gian không còn sớm, đến cửa hàng khác mua điểm tâm đưa qua cho Thiên Nhu đi! Ở giữa hẳn là có hiểu lầm gì đó rồi!” Khương Dung Dung như suy tư gì đó nói.

Bọn họ sao có thể vô duyên vô cớ đắc tội với người khác chứ?

Nếu thực sự có, chỉ sợ cũng là Thẩm Phồn Tinh ở bên ngoài khiến người khác không bớt lo, không biết khi nào đắc tội người ta.

Nhiều năm như vậy, Thẩm gia vì cô ta đã phải gánh chịu bao nhiêu xem thường cùng chê cười rồi?!

Nghĩ lại xong trong lòng lại dâng lên một cỗ lửa giận.

Trên lầu, Bạc Cảnh Xuyên thần sắc nhạt nhẽo mà nhìn một màn phía dưới, môi mỏng cong cong.

Cửa nhã gian lúc này mở ra, Du Tùng đi lên “tranh công”.

Bạc Cảnh Xuyên xoay người, dùng ánh mắt không đáng chú ý mà quét qua người cậu.

Du Tùng thu cằm, vòng eo hơi hơi cong cong, thân thể có chút căng chặt, sợ hãi.

“Trình độ chọc người của cậu…….cần được nâng cao.”

Bạc Cảnh Xuyên bình đạm không gợn sóng thả xuống chữ cuối cùng, biểu cảm Du Tùng mới hơi thả lỏng.

“Tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng.”

Bạc Cảnh Xuyên nhăn mày, “Cậu cứ tiếp tục đưa cơm cho cô ấy, một ngày ba bữa, đến khi cô ấy hồi phục xuất viện mới thôi.”

“Đã rõ thưa tiên sinh.”

*

Chạng vạng, đối với việc Du Tùng đến, Thẩm Phồn Tinh chỉ có thể vô ngữ cứng họng.

Liên tục hai ngày, bởi vì Du Tùng biến đổi đa dạng các món bổ sung thể lực cùng dinh dưỡng khiến sắc mặt Thẩm Phồn Tinh đẹp ra không ít.

Ngay cả bệnh đau dạ dày thường phát tác lúc trước, hai ngày này cũng không có phát tác qua.

Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt, đến giữa trưa ngày thứ ba, Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc nhịn không được nữa.

Du Tùng vẫn như thường lệ đến đây, cô bình tĩnh mà tiếp nhận hộp đồ ăn, sau đó nói: “Lão phu nhân ở đâu, tôi đáp ứng qua bồi bà nói chuyện phiếm.”

Du Tùng trầm ngâm trong chốc lát: “Tôi trở về sẽ cùng lão phu nhân nói một tiếng.”

Thẩm Phồn Tinh gật đầu: “Bà có điện thoại của tôi, nếu bà nhàm chán, có thể tùy thời tìm tôi nói chuyện.”

“Được.”

Du Tùng lập tức liền rời phòng bệnh, chuẩn bị trở về đi trưng cầu ý kiến của lão phu nhân.

Kết quả vừa ra đã suýt đụng phải hai người.

Cậu phản ứng nhanh, ngay lập tức nghiêng người nên không cùng hai người kia có bất cứ tiếp xúc động chạm nào.

Lúc sau thản nhiên mà nhìn lướt qua bọn họ, gật gật đầu, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.

Thẩm Thiên Nhu kéo cánh tay Tô Hằng, ánh mắt có chút khiếp sợ mà nhìn bóng dáng Du Tùng rời đi.

“Anh ta…..vừa mới từ phòng bệnh của chị đi ra ngoài? Anh Hằng, anh ta là ai?”

Con ngươi thâm thúy của Tô Hằng hơi tối lại, trong mắt hiện lên một vòng cảm xúc phức tạp, lúc sau lạnh nhạt mở miệng: “Hẳn là lúc trước cùng công ty có hợp tác qua, không có gì ấn tượng.”

“À”

Thẩm Thiên Nhu nhìn chằm chằm bóng dáng kia, nghe Tô Hằng nói xong, trong đôi mắt đẹp đẽ mới nổi lên ý cười.

“Chúng ta nhanh vào đi.”

“Ừ.”

Tô Hằng đáp lời, đưa tay đẩy cửa phòng bệnh của Thẩm Phồn Tinh.

Thẩm Phồn Tinh đang bất đắc dĩ mà ăn đồ Du Tùng mang tới lại nghe được tiếng động, cô ngẩng đầu.

Trong nháy mắt, sắc mặt cô cứng đờ. Trong một khoảnh khắc, hô hấp của cô bỗng dừng lại.

Thẩm Thiên Nhu trên người mặc chiếc áo gió màu gạo, lọn tóc màu trà sữa rối tung trên vai, làm nổi bật gương mặt cỡ bàn tay với ngũ quan tinh xảo, đôi mắt luôn luôn ngập nước, làn da trắng trẻo mịn màng, thân hình mảnh mai ưu nhã. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều mang hương vị khác.

Cô ta trời sinh là diễn tinh đầu thai, hơn nữa, chỉ bằng cái dung mạo này, làm minh tinh nổi nhất cả nước cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Giờ phút này cô ta thân mật mà kéo tay Tô Hằng, trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ cũng coi như là đẹp mắt một đôi.

Thẩm Phồn Tinh biểu tình có chút hoảng hốt.

Quay đầu nhớ lại chính mình, cả ngày đều là một bộ trang phục công sở cứng nhắc, một đầu tóc dài chưa từng xử lý qua, trước sau đều là một kiểu, bình thường lúc làm việc luôn búi lại đơn giản hoặc buộc đuôi ngựa.

Cũng đúng vậy, cô cùng Thẩm Thiên Nhu đứng chung một chỗ, cá nhân chắc hẳn là đều chọn Thẩm Thiên Nhu đi.

Cô không trách lựa chọn của những người đàn ông đó, vì Thẩm Thiên Nhu mà thần hồn điên đảo.

Chính là, chỉ có Tô Hằng là không được.

Tám năm, cô như vậy, rốt cuộc là vì ai, anh ta là người rõ ràng nhất.

Ở trong mắt cô cũng cho rằng Tô Hằng không phải là người đàn ông nông cạn như vậy.

Nhưng rồi, trước sau cũng chỉ là cô cho rằng mà thôi.

“Các người tới làm gì?”

Chỉ là một thoáng hoảng hốt, Thẩm Phồn Tinh nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh như băng.

Thẩm Thiên Nhu cắn môi, hơi nắm chặt cánh tay Tô Hằng, thần sắc có chút ảm đạm.

Nhìn bộ dáng lạnh lẽo người lạ chớ gần của Thẩm Phồn Tinh, Tô Hằng hơi hơi nhăn mày.

Anh ta đi vào phòng bệnh, Thẩm Thiên Nhu nhút nhát đi theo bên cạnh người anh ta.

“Thân thể Thiên Nhu hồi phục cũng khá tốt, hôm nay muốn xuất viện nên em ấy đặc biệt tới đây chào tạm biệt.”

Thẩm Phồn Tinh cười lạnh: “Nói cái gì? Sinh ly tử biệt sao? Nếu không phải, vậy đều cút ra ngoài giúp tôi đi.”

“Phồn Tinh!”

Tô Hằng đột nhiên lớn giọng quát.

“Cô từ khi nào mà trở nên chanh chua như vậy? Ai đúng ai sai cô từ trước đến nay phân rõ ràng, làm sai chưa bao giờ là Thiên Nhu, cô…..”

Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu, Tô Hằng vẻ mặt âm trầm nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập chỉ trích cùng thất vọng.

Cô hiếm khi thấy Tô Hằng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Đã từng là người đàn ông ôn nhu như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh ta lạnh lùng trừng mắt, phát giận đối với cô.

Chính là ba lần gặp mặt gần nhất, anh ta không lúc nào không dùng loại ánh mắt này.

Vốn tưởng rằng cô sẽ còn giống lúc trước khổ sở đau đớn. Vậy mà hiện tại, cô lại bình tĩnh làm chính mình kinh ngạc.

Thẩm Phồn Tinh buông chiếc đũa trong tay, tự rót cho mình ly nước, đặt ở bên môi uống một ngụm rồi không mặn không nhạt mà đánh gãy lời Tô Hằng.

“Không phải cô ta, vậy chẳng lẽ là tôi?”

Thẩm Phồn Tinh cầm ly pha lê, cảm thấy nước có chút nóng.

Cô đứng lên, đi tới trước mặt hai người kia, nhìn Tô Hằng, nhẹ nhàng cong môi.

“Tôi chanh chua? Vậy xin hỏi, hiện tại, anh lấy tư cách gì đến chỉ trích tôi?”

“Anh…..” Tô Hằng giật giật miệng, không biết phải nói gì.

“Chị, chị đừng trách anh Hằng. Tất cả đều là em sai…..”

Thẩm Thiên Nhu chưa nói hết câu, Thẩm Phồn Tinh đã lạnh lẽo phóng tới ánh mắt giống như băng đao ghim trên mặt Thẩm Thiên Nhu.

Thẩm Thiên Nhu thanh âm đình đốn. Cùng lúc đó, cả người cũng hung hăng cứng đờ.

“Tất cả đương nhiên là lỗi của cô. Tôi còn chưa nói là không trách cô đấy!”

Cảm nhận được cơ thể cứng nhắc của Thẩm Thiên Nhu, Tô Hằng ôm cô ta đẩy ra phía sau: “Phồn Tinh, đó không phải là lỗi của Thiên Nhu, em muốn trách thì trách anh….”

Thẩm Phồn Tinh chậm rãi đem tầm mắt hướng tới trên mặt Tô Hằng, con ngươi thanh lãnh nhìn chằm chằm anh ta, không giận mà cười, ánh nhìn đạm mạc, chết lặng.

“Anh cho rằng anh không có lỗi?”

Sắc mặt Tô Hằng trầm xuống.

“Hai người các người, ai có thể chịu tội thay ai chứ?”

Tô Hằng mím môi, đối với Thẩm Phồn Tinh hùng hổ dọa người, vô lực chống đỡ.

“Hai người cho rằng cứ muốn ở bên nhau là được à? Toàn cái Bình Thành này, ai cũng biết rõ Tô Hằng là hôn phu của tôi, mà Thẩm Thiên Nhu, cô ta là em gái trên danh nghĩa của tôi. Em vợ tương lai cùng anh rể tương lai ở cùng một chỗ! Hai người….. lấy thể diện ở đâu mà lên mặt với người khác?!”

Nghe Thẩm Phồn Tinh nói xong, sắc mặt Thẩm Thiên Nhu lập tức trắng bệch.

Cô ta mấy năm nay ở giới giải trí danh khí vừa mới lên được một chút, tuy rằng hiện tại chân ái tối thượng nhưng cũng cần có đạo đức.

Nếu fan tức giận bỏ đi sẽ khó tránh khỏi có người mượn cơ hội chèn ép cô ta.

Tới lúc ấy sẽ thật sự phiền toái rồi.

Không được, cô ta phải cẩn thận nghĩ lại, làm sao có thể đem mặt trái tin tức áp đến mức thấp nhất.

“Phồn Tinh, sao em phải hung dữ như vậy?”

Tô Hằng mặt đầy bất đắc dĩ lại bi ai, tựa hồ cô biến thành như vậy là vô cùng khó chịu.

Thẩm Phồn Tinh hơi cúi đầu, đưa tay vuốt tóc. Cái trán trơn bóng lộ ra, trắng sáng, đầy đặn mà xinh đẹp.

“Tới đây chỉ muốn chào em, bây giờ chào xong rồi, bọn anh không quấy rầy nữa.”

Đối mặt với Thẩm Phồn Tinh, Tô Hằng có chút nói không nên lời. Nhiều thứ quanh quẩn trong lòng, không quá muốn cùng cô tiếp tục giằng co.

Anh ta nói rồi, kéo Thẩm Thiên Nhu vẫn chìm trong suy tư xoay người rời đi, thanh âm mát lạnh của Thẩm Phồn Tinh lại ngay vào giờ phút này vang lên.

“Chờ một chút.”

Hai người dừng lại bước chân, xoay người nhìn Thẩm Phồn Tinh từng bước một tới gần bọn họ.

Một thân quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, lại có thể phát ra khí chất ưu nhã cường thế mà chỉ một mình cô mới có, cái loại khí chất này như đóa hoa cao lãnh nở rộ giữa trời đất âm u khiến cho Tô Hằng trong lúc nhất thời phải kinh ngạc.

Thẩm Phồn Tinh đứng yên ở trước mặt bọn họ, ngẩng cao đầu, cười như không cười.

“Chuyện lúc trước, tôi tạm thời bỏ qua…”

Cô dừng một chút, đem ánh mắt lạnh như băng chậm rãi phóng tới trên người Thẩm Thiên Nhu, khiến trong lòng Thẩm Thiên Nhu đột nhiên căng thẳng, sâu bên trong con ngươi nhu nhược nổi lên một tầng cảnh giác.

“Cô đã tốn tâm tư để đội cho tôi cái mũ này, sớm hay muộn thì tôi cũng tháo xuống! Chỉ là tôi quá lười, nhưng tôi cũng sẽ không để nó ở trên đầu mình một cách vô ích đâu.”

Thẩm Phồn Tinh nói, cúi đầu uống một ngụm nước trong ly.

Đáng tiếc, lãng phí nhiều lời như vậy, nước trong ly này, uống không ngon lắm.

Lại ngẩng đầu, hạ mắt nhìn Thẩm Thiên Nhu còn thấp hơn cô vài cm, gương mặt đạm mạc không biểu cảm.

Vậy mà Thẩm Thiên Nhu bỗng nhiên cảm thấy Thẩm Phồn Tinh là một người đáng sợ. Đó là điều mà từ trước đến nay, cô ta chưa từng nhận ra.

“Chị…..”

Lời nói của cô ta giống như bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng, toàn bộ thân thể cứng đờ, cứ ngu ngốc mà đứng tại chỗ như vậy.

Đột nhiên có một dòng nước ấm chảy xuống từ đỉnh đầu. Lớp trang điểm tinh xảo, tuy là đồ trang điểm cao cấp nhưng vẫn không thắng nổi dòng nước như lễ rửa tội mà trôi đi một chút. Chiếc áo màu trắng gạo ướt một mảng lớn.

Mái tóc được xử lý cẩn thận giờ đây mềm oặt trên đầu vai, nước ấm không ngừng theo sợi tóc chảy xuôi xuống người cô ta.

Một mảnh hỗn độn.

Phòng bệnh chết lặng.

“A…..”

Hơn nửa ngày, Thẩm Thiên Nhu mới đột ngột hét lên.

Tô Hằng quay trở về từ trong kinh hãi, một tay đem Thẩm Thiên Nhu ôm vào lòng.

“Thiên Nhu! Em không sao chứ?!”

“Anh Hằng…”

Thẩm Thiên Nhu cắn chặt môi, bộ dạng cực hạn nhẫn nhịn đến rơi nước mắt làm người khác thương tiếc.

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Hằng tràn ngập thương tiếc cùng quan tâm. Duỗi tay đem mái tóc còn đang nhỏ từng giọt nước của Thẩm Thiên Nhu vén sang một bên, giữ chặt.

Nhìn trên mặt cô ta cũng không có chỗ nào bị bỏng mới yên lòng.

Anh ta âm trầm nhìn Thẩm Phồn Tinh, trên mặt là phẫn nộ, hận không thể trực tiếp đem cô lăng trì. (lăng trì: chặt chân tay khiến người chết không toàn thây.)

“Phồn Tinh, cô thật quá đáng!”

“Choang!” một tiếng.

Đáp lại Tô Hằng là thanh âm vỡ nát của ly pha lê vừa bị đập vỡ.

Sau đó, Thẩm Phồn Tinh cao ngạo đứng trước mặt anh ta.

Không kiêu ngạo, không tự ti, không sợ hãi, không hoang mang, ánh mắt thẳng tắp như băng đâm vào mắt anh ta.

= CHƯƠNG TRƯỚC || CHƯƠNG SAU =

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia