Thẩm Phồn Tinh cũng rất kinh ngạc nhìn một màn phát sinh trước mặt, trong đầu cô lập tức nhớ tới cuộc trò chuyện với Thanh Tri chiều hôm nay.
Cô không khỏi rùng mình.
Cô nghĩ đến mấy kẻ fan cuồng của Thẩm Thiên Nhu.
Cô nhìn Du Tùng ở đằng xa vừa ra khỏi ghế lái, thân thủ cậu mạnh mẽ, chế ngự được vài người.
Cùng lúc đó, bảo vệ trong tiểu khu nghe tin chạy tới.
Du Tùng rảnh rỗi, cậu đi đến một góc gọi điện thoại, di động của Bạc Cảnh Xuyên lập tức reo lên.
“Ừm.” Giọng hắn tràn ngập uy nghiêm, môi mỏng cũng chẳng thèm mấp máy một chút.
“Tiên sinh, chỗ này gặp chút phiền toái, em sẽ xử lý, nhưng cần chút thời gian.”
“Tôi biết. Truy cứu chuyện này đến cùng. Nhớ kỹ, mấy người này, dù thế nào cũng không được buông tha!”
“Vâng!”
Hắn ngắt cuộc gọi, Thẩm Phồn Tinh có chút không biết phải làm sao, cô nhìn chằm chằm phía trước, muốn chờ sau khi những người đó rời đi rồi mới định đi lên nhà.
Nhưng lúc này, khung cảnh trước mắt chậm rãi chuyển động, cô giật mình nhận ra điều không đúng, quay đầu nhìn về phía Bạc Cảnh Xuyên.
Hắn trầm mặc lưu loát quay đầu xe.
“Bạc Cảnh Xuyên, tôi còn chưa xuống xe!”
“Không được!”
“Tôi về đến nhà rồi!”
Bạc Cảnh Xuyên không cho cô phân trần, thành công quay đầu xe, hắn nhấn chân ga chạy ra ngoài tiểu khu.
“Bạc Cảnh Xuyên!” Thẩm Phồn Tinh phẫn nộ gầm nhẹ.
“Em cảm thấy chỗ này còn có thể ở lại được sao? Em xác định quanh đây sẽ không có những người khác đang mai phục? Lỡ như buổi tối em ngủ, có người phá cửa vào thì làm sao bây giờ? Thẩm Phồn Tinh, em suy nghĩ chút đi, bây giờ em đã bị nhắm đến rồi! Có biết bao nhiêu nguy hiểm mà một mình em không thể đề phòng được, em có chắc là em còn muốn ở lại nơi đó nữa không?”
“Nhưng tôi…”
“Đến nhà tôi.” Bạc Cảnh Xuyên độc đoán mạnh mẽ ngắt lời cô nói.
“…. Cái gì?” Thẩm Phồn Tinh trố mắt, cô cảm thấy cô có khả năng hiểu lầm cái gì rồi.
“Đến ở với tôi.”
Hai mắt Thẩm Phồn Tinh nhẹ chớp: “… Là nơi đó của bà nội sao? Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đột nhiên quay trở về, sẽ dọa đến bà đấy.”
Bạc Cảnh Xuyên im lặng trong chốc lát: “…. Em nói rất đúng.”
“Cho nên…”
Bạc Cảnh Xuyên không nói nữa, chiếc xe chầm chậm hòa vào giữa dòng xe cộ, dần dần chạy về phía thành Bắc.
Xe chạy qua một con đường lớn đầy hoa cỏ, đi qua vài ngả rẽ thì tới trước một trang viên.
Đằng sau cánh cổng cao lớn màu vàng đen khắc hoa là một tòa biệt thự nguy nga đồ sộ.
Bốn phía có núi vây quanh, nước lặng xuôi dòng, bởi vì màn đêm buông xuống, trên mái biệt thự bồng bềnh vài đám sương khiến nó càng có cảm giác thần bí.
Bạc Cảnh Xuyên bấm còi hai lần, bên ngoài ngôi biệt thự ngay lập tức đèn đuốc sáng trưng.
Cửa lớn cũng đồng thời chậm rãi mở ra.
Xe chầm chậm đi vào, vòng qua vườn hoa và đài phun nước, cuối cùng dừng lại trước cửa biệt thự.
“Nơi này là…”
“Nhà tôi, sau này em sẽ ở đây.”
Bạc Cảnh Xuyên ôn hòa nói, lúc sau, hắn yên lặng tháo dây an toàn, nghiêng người về phía Thẩm Phồn Tinh, tới gần cô.
Thầm Phồn Tinh lập tức ngả người về sau, dựa cả lưng vào trên ghế, đôi mắt cô nhìn hắn có chút cảnh giác.
Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên đến gần, đặc biệt là khí thế mạnh mẽ lại lạnh lẽo chỉ thuộc về hắn ập tới trước mặt khiến cơ thể Thẩm Phồn Tinh không tự chủ được mà căng thẳng, vì nín thở nên mặt cô tự nhiên đỏ lên.
Bạc Cảnh Xuyên dễ dàng thấy được dáng vẻ khẩn trương cảnh giác của cô, hai đỉnh mày khó thấy hơi giật nhẹ.
Tầm mắt hắn lướt qua hơi thở phập phồng trên ngực cô, nâng lên, đột ngột đâm thẳng vào đôi mắt Thẩm Phồn Tinh.
Sau đó, hắn không màng tới phản ứng đột ngột của Thẩm Phồn Tinh, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, hướng tới gần cô…
Hơi thở hai người gần trong gang tấc, đan xen lẫn nhau, rất dễ dàng cảm nhận được độ ấm trong hơi thở của nhau.
Tim Thẩm Phồn Tinh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô muốn từ chối, nhưng hắn cách người cô quá gần, một khe hở để cử động cô cũng không tìm thấy.
Cô chỉ có thể dùng sức ép sát cơ thể ra sau, hơi thở của Bạc Cảnh Xuyên lại càng đuổi tới gần, chóp mũi hai người dường như sắp chạm vào nhau.
Hơi thở trên người hắn gắt gao vây quanh cô.
Cuối cùng, Thẩm Phồn Tinh không nhịn được nữa, cô đặt tay lên vai bộ âu phục được là phẳng phiu của Bạc Cảnh Xuyên.
“Bạc Cảnh Xuyên…”
Cô nhẹ nhàng mở miệng muốn ngăn hắn lại, nhưng vừa mới mấp máy thì cánh môi của cô đã chạm nhẹ vào môi mỏng của hắn.
Hơi lành lạnh, cảm giác mềm mại.
Đôi con ngươi sâu thẳm của Bạc Cảnh Xuyên hơi co rụt lại, rất khó nhận ra, cái chạm nhẹ kia bỗng làm cô xao nhãng.
Còn chưa bắt đầu đã lập tức kết thúc.
Tiếp đó là cảm giác tim ngứa ngáy, khó chịu, chưa đã thèm.
Cánh môi nhỏ mọng nước gần ngay trước mắt, hơi thở ngập tràn hương thơm làm người khác say mê cứ lởn vởn ở đó, vô cùng mê hồn.
Tay Thẩm Phồn Tinh đặt trên đầu vai hắn lo lắng siết chặt lại.
Sao có thể …
Vừa rồi như vậy, có được tính là cô chủ động hôn hắn hay không?
Bạc Cảnh Xuyên rũ mắt, đưa bàn tay đến bên người cô, lưu loát tháo dây an toàn ra.
“Nếu đêm nay tôi không mang em đến chỗ này, tôi chắc chắn sẽ đáp lại nụ hôn này của em thật tốt.”
“…”
“Nhưng việc tôi đưa em tới nhà tôi vốn đã khiến em cảm thấy bất an, nếu ngay lúc này tôi còn đáp lại, thừa cơ trục lợi, vậy thật không phải quân tử…”
Nói xong, Bạc Cảnh Xuyên dừng một chút, lại cười khẽ: “Đôi khi thổ phỉ cũng rất có nguyên tắc.”
Ánh mắt khẩn trương của Thẩm Phồn Tinh dần dần thả lỏng.
Sau đó, Bạc Cảnh Xuyên liền xoay người xuống xe, vòng đến mở cửa xe cho cô.
“Chào mừng đến với sơn trại của thổ phỉ, em cũng coi như là bị tôi bắt ép đến đây. Xuống xe đi, áp trại phu nhân tương lai.”
Vẻ xấu hổ thoáng qua mặt Thẩm Phồn Tinh, nhưng cô vẫn xuống xe.
Cô đánh giá đơn giản xung quanh một lượt, dựa núi gần sông.
Cô mím môi, cười nhẹ: “Vị trí địa lý cũng thật giống hang ổ của thổ phỉ.”
Bạc Cảnh Xuyên cười nhạt: “Vậy em cũng nên cẩn thận, nơi này có đến nhưng không có về.”
Hắn dẫn Thẩm Phồn Tinh vào cửa nhà chính, trong phòng có mấy người giúp việc đang cung kính chờ đợi ở một bên.
“Đi dọn một phòng cho khách đi.” Bạc Cảnh Xuyên hờ hững phân phó.
“Vâng thưa tiên sinh.” Người giúp việc nhận lệnh, nhanh chóng rời đi.
“Thời gian không còn sớm nữa, đêm nay em ở tạm một phòng cho khách nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai em lại đi dạo một vòng, sân sau còn vài chỗ nữa, đến lúc đó em có thể chọn một chỗ để ở.”
“Tôi…. không được, Bạc Cảnh Xuyên, đêm nay là đủ rồi…”
Bạc Cảnh Xuyên xoay người, thanh âm có chút lạnh lẽo.
“Chuyện em lo lắng, tôi đã cố tình lảng tránh. Cho em chọn chỗ ở đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. Em ở phía sau, tôi ở đằng trước, không ở cùng dưới một mái nhà, đảm bảo an toàn mà vẫn giữ được khoảng cách, em còn không yên tâm cái gì?”
“Tôi…” Thẩm Phồn Tinh cắn môi, mày đẹp nhía lại, cô đâu có ý này?
Bạc Cảnh Xuyên tới gần cô, đưa tay gạt lọn tóc trên vai cô ra sau, hắn cúi đầu, mắt đen nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp.
“Không cần phải cảm thấy ngại ngùng, coi như làm quen với hoàn cảnh, sớm hay muộn thì nơi này cũng là của em.”
Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, môi cô giật giật, lại không nói gì, chỉ có vài phần bất lực như cơn gió khẽ lướt qua mắt.
Bạc Cảnh Xuyên cong môi: “Đừng nhìn tôi như vậy, nếu bây giờ em dám từ chối tôi, tôi không ngại trực tiếp thi hành những chuyện mà một thổ phỉ nên làm đâu.”
Thẩm Phồn Tinh vẫn ở trong phòng khách mà Bạc Cảnh Xuyên sắp xếp.
Cô tắm rửa qua rồi ra ngoài, nhìn quanh căn phòng xa lạ, cuối cùng lại thở dài nhẹ nhõm.
Cảm giác an toàn mà cô chưa từng có.
Từ trước đến nay cô không có thói quen dựa dẫm vào người khác, nhưng ở bên cạnh Bạc Cảnh Xuyên, lại an tâm chết đi được!
Nghĩ đến cảnh tượng cô nhìn thấy ở dưới tầng chung cư ngày hôm nay, hành động điên cuồng của mấy người kia, giờ ngẫm lại, vừa nghĩ đã thấy sợ.
Nếu không phải đêm nay Bạc Cảnh Xuyên kiên quyết muốn đưa cô về nhà, nếu không phải hắn muốn để cho Du Tùng lái xe của cô, như vậy buổi tối hôm nay, không chỉ có chiếc xe không giữ được, mà sợ rằng ngay cả cô cũng có khả năng đổ máu.
May mắn, có Bạc Cảnh Xuyên…
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô vẫn bò lên giường, thả cả người mình xuống tấm đệm êm ái.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lãng phí cũng đủ nhiều tinh lực.
–
Mà ở một góc khác trong thư phòng, Bạc Cảnh Xuyên ngồi trên chiếc ghế nặng nề, mắt đen thâm thúy tối tăm.
“Tiếp tục ép, ép thật chặt cho tôi. Nếu bọn họ đã lựa chọn liều mạng vì người phụ nữ kia, thì tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc xương cốt bọn họ cứng đến mức nào!”
Giọng hắn đặc biệt trầm, trong đó còn mang theo sự tức giận đầy hung ác khiến Du Tùng ở đầu điện thoại bên kia phải hoảng hốt, cậu cuống quít thấp giọng cung kính đáp:
“Vâng thưa tiên sinh.”
–
Buổi sáng ngày hôm sau, tiếng chim hót lanh lảnh từ từ kéo Thẩm Phồn Tinh tỉnh dậy từ giấc ngủ say.
Cô chậm rãi mở to mắt, căn phòng xa lạ làm cô hơi sửng sốt, sau một lúc mới trở lại bình thường.
Cô xốc chăn lên, xuống giường, kéo tấm rèm ra, cảnh sắc ngoài cửa sổ khiến cô không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Tối hôm qua khoác bóng đêm đến đây, không thể nhìn rõ ràng khung cảnh xung quanh.
Bây giờ mới thấy, trên mặt đất bán kính vài dặm là mặt cỏ vô cùng gọn gàng, xen lẫn trong đó là mấy con đường xi măng nhỏ màu trắng, bên ngoài có rừng cây xanh um tươi tốt, vờn quanh trang viên là một con sông nhân tạo.
Cả trang viên tú lệ khí thế, đến trình độ không thể miêu tả được.
Cô không thể không kính nể trí tuệ và khả năng nghệ thuật xuất sắc của nhóm thiết kế và thợ thủ công tu sửa tòa sơn trang này trước đây.
Nhưng mà thứ cô thấy, cũng chỉ là một góc của sơn trang mà thôi.
Một người rốt cuộc phải có bao nhiêu tiền mới có thể cải tạo nhà mình thành một sự tồn tại có thể so sánh với lâm viên Tô Châu đây?
Cô có chút xúc động không thể chờ được muốn dạo quanh nơi này một vòng.
Cô xoay người, động tác nhanh nhẹn rẽ vào phòng tắm, rửa mặt chải tóc đơn giản xong, Thẩm Phồn Tinh lập tức ra khỏi phòng.
Sau khi xuống dưới lầu, phòng khách vô cùng yên tĩnh, giúp việc đang bận rộn dọn dẹp phòng, dường như không phát ra tiếng động.
Thấy Thẩm Phồn Tinh xuống dưới, mấy người đều ngừng động tác trên tay lại, cung kính gật gật đầu với cô.
Đi đầu là một người phụ nữ trung niên tương đối lớn tuổi, mặt mũi bình thường, không có biểu cảm gì quá đặc biệt.
“Thẩm tiểu thư, ngài tỉnh rồi.”
Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng gật đầu, giọng cô có chút khàn khàn.
“Ừm. Chào buổi sáng.”
Trong đôi mắt bình tĩnh của thím Trương hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt hơi căng chặt cũng thả lỏng một chút.
“Mời Thẩm tiểu thư tới dùng bữa sáng.”
Thím Trương vẫn cung kính nói, mấy người giúp việc vừa rồi còn bận rộn ở phòng khách đã yên lặng lui xuống.
Không hiểu sao Thẩm Phồn Tinh lại có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Thời đại bây giờ, tuy rằng trong mấy gia đình danh giá đều mời mấy người giúp việc, nhưng hình thức sớm đã không còn cứng nhắc cổ hủ như vậy nữa rồi.
Nhưng những người giúp việc ở đây, mỗi người đều rất thận trọng, dáng vẻ cụp mi rũ mắt phục tùng.
Chẳng lẽ Bạc Cảnh Xuyên lại đáng sợ như vậy sao?
Cô được thím Trương dẫn tới phòng ăn, bữa sáng đã được mang lên bàn.
“Bạc Cảnh Xuyên đâu?”
Bữa sáng không phải làm cho hắn một phần sao?
“Tiên sinh đã đi làm rồi. Tiên sinh có phân phó, ăn sáng xong tôi sẽ dẫn ngài đến trang viên đi dạo.”
“À.” Thẩm Phồn Tinh chậm rãi gật gật đầu, nhìn bữa sáng tinh xảo trước mặt, cô khom người ngồi xuống.
Ăn sáng xong, thím Trương liền dẫn cô ra ngoài biệt thự.
Mùi thơm của bùn đất, mùi cỏ xanh, hơi thở tươi mát của mùa xuân hòa cùng hơi nước đầy sức sống, làm Thẩm Phồn Tinh không khỏi sảng khoái.
Cô thầm than Bạc Cảnh Xuyên quả thực không chịu ủy khuất chính mình.
Có thể ở nơi như Bình Thành này mà tu sửa một trang viên như vậy, thật chính là bồng lai tiên cảnh.
Tự mình đặt chân xuống nơi này, so với nhìn qua phòng ngủ, cảm giác càng thêm kỳ diệu.
Hiện tại Thẩm Phồn Tinh tương đối thoải mái, nhưng Thẩm Thiên Nhu kia lại trôi qua không được tốt lắm.
Lăn lộn suốt cả một đêm.
Tối hôm qua có fans ra mặt tới chung cư của Thẩm Phồn Tinh chặn người, chuyện đập xe cũng bị lôi ra ánh sáng.
Lúc đầu khi biết chuyện này sẽ bị làm lớn lên, bên Quan hệ công chúng ra mặt, định dùng tiền để giải quyết một chút là ổn.
Dù sao thì Thẩm gia ở Bình Thành này vẫn có chút mặt mũi.
Nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại bị nháo lớn đến vậy, cho dù phòng Quan hệ công chúng có áp chế thế nào cũng không thể ép được tin tức lọt ra ngoài.
Giống như có người vẫn luôn theo chân đối nghịch với bọn họ.
Bọn họ tiêu tiền xóa bảng, liền có người tiêu tiền mua bảng! (bảng này có lẽ là top hotsearch Weibo)
Bọn họ thêm tiền, đối phương càng thêm nhiều tiền hơn.
Cuối cùng, chủ đề “Fan não tàn của Thẩm Thiên Nhu trút giận thay thần tượng” càng xào càng hot.
Đương nhiên, trong đó có cả fans của Thẩm Thiên Nhu, họ tuyên bố phải bảo vệ thần tượng của mình.
“Chuyện ở quảng trường Thế Giới Mới chiều nay phần lớn mọi người đều biết, cái ả đàn bà điên kia rõ ràng đập Ferrari của Thiên Nhu nhà chúng ta, cô ta dựa vào cái gì? Ngàn nhát đao chém chưa hết hận!”
“Thiên Nhu của chúng ta ngây thơ tốt bụng, nhưng tuyệt đối không phải là người có thể tùy ý bắt nạt, tưởng chúng ta chết hết rồi sao?”
“Cái con tiện nhân kia chính là vì ghen ghét Thiên Nhu nhà chúng ta thay thế vị trí của ả ở Tô thị, bị Tô thị đuổi ra ngoài, vậy nên mới tìm cơ hội trả thù, còn một chiếc xe khác cũng bị đập không phải là của tổng giám đốc Tô thị sao?!”
“Mẹ kiếp, bản thân mình không có bản lĩnh, lại đi dùng loại thủ đoạn không ra gì này, đừng nói đập xe, đánh chết ả cũng không quá!”
……
“Cái gì gọi là chuyện ở quảng trường Thế Giới Mới hôm nay mọi người đều biết, cũng chỉ biết xe của thần tượng mình bị đập, sao không suy nghĩ xem người ta vì cái gì mà phải đập xe cô ta!”
“Hôm nay tôi ở hiện trường, trước đó Thẩm Thiên Nhu lái Ferrari nhưng đường lớn không đi, cố tình lấn vạch trắng đi vào lề đường để cọ vào người nhà người ta! Đây chính là lấy tính mạng người khác ra tìm cảm giác tồn tại! Sợ người ra không biết cô ta lái siêu xe hơn tám trăm vạn hay gì?”
“Nếu người nhà tôi mà bị cô ta lôi ra tìm cảm giác tồn tại như vậy, đừng nói đập xe của cô ta, cô ta tôi cũng phải tát cho trăm cái vào mồm! Đánh cho cô ta đến mẹ cũng không nhận ra luôn!”
Chuyện ở quảng trường Thế Giới Mới lúc chiều vừa mới ép xuống lại một lần nữa bị lôi lên, chẳng qua trong mỗi một cái video tung ra, hình ảnh Thẩm Phồn Tinh đều được xử lí làm mờ đi.
Thậm chí, các cụm từ có quan hệ với Thẩm Phồn Tinh như “Thẩm Phồn Tinh”, “Phồn Tinh”, “đại tiểu thư Thẩm gia”, “chị gái của Thẩm Thiên Nhu”, tất cả đều trở thành từ cấm, một khi người dùng sử dụng những từ này, tất cả đều bị chặn.
Các nền tảng mạng xã hội lớn, thậm chí cả các diễn đàn và trang web nhỏ, ít người biết, cũng đều như vậy.
Dường như người có đầu óc đều nhìn ra được, người phụ nữ Thẩm Phồn Tinh này, được bảo vệ từ đầu đến chân.
Mà người bảo vệ người phụ nữ này cũng đang vô hình trung cảnh cáo bọn họ…
Người phụ nữ Thẩm Phồn Tinh này, ai cũng không được động đến.
Mấy blogger giải trí có số lượng fans lớn rất thông minh hiểu rằng trong đó có quan hệ rất lợi hại.
Họ không hẹn mà cùng nhau sôi nổi gửi bản thảo đi, giữa những hàng chữ đều có xu hướng nghiêng về phía Thẩm Phồn Tinh.
Trong đó có mấy blogger nổi tiếng có danh tiếng không tồi trên nền tảng, cuộc chiến trên mạng rất nhanh đã phân thắng bại.
Có điều, fans của Thẩm Thiên Nhu cũng không phải ăn chay, hầu như là đêm không ngủ được, tất cả đều tụ tập trước cửa Lam Vận, đám người mênh mông cuồn cuộn tụ tập lại bảo vệ thần tượng của mình trên mạng.
Trong văn phòng trên cao tầng Lam Vận, Thẩm Thiên Nhu cau chặt mày.
Cô ta nhìn đám fans tụ tập dưới lầu, cô ta lại không có một chút vui vẻ nào.
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai?
Đây là chuyện mà cô ta vẫn luôn suy nghĩ!
Từ chiều nay lúc ở quảng trường Thế Giới Mới, cô ta liền cảm thấy người đàn ông trong chiếc xe kia có thân phận không đơn giản.
Hơn nữa thêm chuyện tối ngày hôm nay, dù cách một lớp internet, cô ta vẫn cảm thấy được khí thế mạnh mẽ của đối phương.
Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc leo được lên người đàn ông nào?
Lúc này, người trợ lý đã đi theo bên người Thẩm Thiên Nhu hai năm, Trần Na, bước nhanh vào văn phòng.
“Thiên Nhu, sự tình có chút khó giải quyết.”
Thẩm Thiên Nhu xoay người trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Tôi có mắt!”
Sắc mặt Trần Na có chút khó xử: “Không phải chuyện này, là cục cảnh sát bên kia… họ không chịu thả người.”
Thẩm Thiên Nhu cau mày, cô ta bóp chặt điện thoại trong tay, sắc mặt vô cùng khó nhìn.
“Cái gì gọi là không chịu thả người, không phải đã nói chuyện với cục cảnh sát từ sớm rồi sao? Trước kia lần nào cũng không có vấn đề gì, tại sao đến lần này người lại không ra được?!”
“Này…” Trần Na do dự, thật ra đáp án không cần nói cũng biết.
Đối thủ lần này của bọn họ, quá mạnh.
Trong mắt Thẩm Thiên Nhu lộ rõ vẻ âm ngoan, trong lòng cô ta lại là phẫn nộ và ghen ghét.
Rốt cuộc Thẩm Phồn Tinh leo được lên ai?
Người đàn ông xuất hiện chiều nay thực sự là ai?
Hắn cuối cùng là thần thánh phương nào, lại có thể một tay che trời đến trình độ này?
Phải biết rằng lúc trước, để khơi thông quan hệ với các bên, công ty đã phải bỏ ra không ít tiền bạc và công sức?!
Quan hệ với bên nào đó nhạy cảm, bà nội, cha cũng phải tự mình ra mặt tiếp đón, gương mặt tươi cười niềm nở!
Mối quan hệ tích lũy duy trì suốt mười mấy năm, sao bây giờ có thể không chịu nổi một kích như vậy?!
Thẩm Thiên Nhu tức giận đến run cả người: “…..Buổi tối là ai đập xe của Thẩm Phồn Tinh? Người đàn ông kia bây giờ đang ở đâu?”
Trần Na lắc đầu: “Không liên hệ được với hắn, đến cục cảnh sát hỏi mấy người kia, họ đều tỏ vẻ không quen biết. Bên cục cảnh sát cũng không chịu nhả ra, dù cố ý đi điều tra, cũng không thể thực hiện được.”
“Thiên Nhu, vậy phải làm sao bây giờ? Không thể để mấy fans kia ở trong quá lâu được, nếu không chuyện sẽ càng xé to hơn.”
Vốn tưởng rằng lúc này kéo mấy fans gây chuyện trong cục cảnh sát ra ngoài thì Thẩm Thiên Nhu sẽ thu về được một chút độ hảo cảm, để mấy người kia cùng số fans cảm thấy biết ơn, về sau sẽ càng khăng khít một mực với cô ta, lại không ngờ rằng, sự tình liên tiếp phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Đánh cho bọn họ trở tay không kịp, áp cho bọn họ không thở nổi.
Thẩm Thiên Nhu cắn chặt răng, biện pháp lén giải quyết này cũng bị phá hỏng.
Cô ta lại cúi đầu lướt xem xu hướng trên mạng, những fans đứng về phía cô ta đã sớm bị đối phương dùng một câu ‘không có tố chất’ chặn miệng rồi.
Lại xem qua mấy lời của fans nói, có lẽ là do bị áp đảo, bị đối phương ép cho nóng nảy, một đám người bắt đầu xông vào khẩu chiến.
Các loại lời lẽ thô tục bay đầy trời.
Nào là “rác rưởi”, “X mẹ mày”, “tiện X”, “chết cả nhà”, đủ thứ từ tục tĩu kéo theo gia đình, bạn bè, các bộ phận, vô cùng khó coi.
Kết quả, các chủ đề “Fans dũng mãnh nhà Thẩm Thiên Nhu”, “Không thể trêu vào fans nhà Thẩm Thiên Nhu”, “Fans nhà Thẩm Thiên Nhu nổi tiếng trong ngoài nước” chiếm mất mấy vị trí trên bảng xếp hạng hotsearch.
Fans nhà Thẩm Thiên Nhu…..
Fans nhà Thẩm Thiên Nhu…..
Fans nhà Thẩm Thiên Nhu…..
Ngàn ngàn vạn vạn fans, nhưng bắt mắt nhất, vẫn là ba chữ “Thẩm Thiên Nhu”.
Tay nắm điện thoại của Thẩm Thiên Nhu run lên dữ dội, cô ta kìm nén cảm xúc bấm mở chủ đề “Fans nhà Thẩm Thiên Nhu nổi tiếng trong ngoài nước” lên.
Quả nhiên, cô ta thấy vài bài đăng có đính kèm nhóm ảnh, là mấy tấm ảnh cap màn hình, lời fans nói được phiên dịch sang tiếng Anh, khiến cho Twitter nổ ra không ít oanh tạc.
Thật sự mất mặt sang tận nước ngoài.
Cuối cùng, Thẩm Thiên Nhu cũng không thể nhịn được nữa, cô ta đáp mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
Năm nay cô ta mới bắt được hai lời mời đại ngôn ở nước ngoài, nếu chuyện này vẫn còn tiếp tục kéo dài, cô ta sợ sẽ không giữ được hai đại ngôn đó nữa mất!
Khi cô ta còn đang nghĩ như vậy, người đại diện Bạch Hoan Hoan mang gương mặt âm trầm đẩy cửa bước vào.
Người đại diện đi đến bên người cô ta, nhìn thoáng qua nhóm fans vẫn đang tụ tập ở dưới lầu, chị ta bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Nhờ có mấy người hâm mộ đó của cô ban tặng, hai thương hiệu quảng cáo nước ngoài kia đều sôi nổi muốn hủy hợp đồng rồi.”
Sắc mặt Thẩm Thiên Nhu trắng bệch!
Cô ta vất vả lắm mới bắt đầu phát triển ở nước ngoài được, bước đầu tiên chân chính bước ra trường quốc tế, cứ như vậy mà bị hủy mất rồi!
“Đám phế vật! Để bọn họ cút hết đi cho tôi!”
Chỉ có chút năng lực cỏn con này, cuối cùng còn phải để cô ta thay bọn họ gánh oan ức!
Rốt cuộc là bọn họ muốn ủng hộ, hay là tới để hãm hại cô ta?!
“Một lũ ngu xuẩn!”
Thẩm Thiên Nhu tức giận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng xoay người đến sofa trước mặt, ngồi xuống, cô ta cắn chặt môi ép mình phải bình tĩnh lại.
“Trước tiên phải nghĩ cách lôi mấy người trong cục cảnh sát kia ra ngoài đã…”
Trần Na và Bạch Hoan Hoan liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi vội vàng rời khỏi văn phòng.
Nhưng mà lăn lộn suốt một đêm, sang tới ngày hôm sau, mấy người trong cục cảnh sát vẫn chưa được thả ra!
Thẩm Đức Phàm tự mình xuất mã cũng không thay đổi được kết quả.
Mà những kẻ bị giam kia vốn tưởng rằng rất nhanh bọn họ sẽ được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài giống như mọi khi, kết quả, bọn họ vậy mà bị giam cả một buổi tối.
Chậm chạp mãi không ra được, trong lòng mới bắt đầu thực sự cuống lên.
Vài người trong số họ có kẻ mới lên đại học được hai năm, thanh niên khí huyết sục sôi, trước kia từng giúp Thẩm Thiên Nhu dạy dỗ mấy tên tạp nham, có điều sau đó Thẩm Thiên Nhu đều tìm người giải quyết giúp họ, ngay cả ghi chép cũng không lưu lại.
Cho nên một lần nữa khi thấy trợ lý của Thẩm Thiên Nhu tìm tới, biết được thần tượng của mình bị bắt nạt, bọn họ không nói hai lời lập tức nghĩ cách giúp cô ta hết giận.
Hiện tại không phải cuối tuần, bọn họ còn có lớp, nếu vô duyên vô cớ trốn học, chuyện này bị nhà trường biết được, đời này của bọn họ liền xong rồi!
Bọn họ ôm nỗi thấp thỏm chờ tới chờ lui, cuối cùng chỉ đợi được một luật sư mặc tây trang đi giày da.
Bọn họ bị khởi tố với các tội danh ‘chiếm đoạt tài sản’, ‘giết người không thành’, ‘cố ý hủy hoại tài sản’, ‘ăn trộm thông tin cá nhân bất hợp pháp’, ‘quấy rối’.
Chỉ cần một tội ‘giết người không thành’ đã có thể phán ít nhất mười năm tù.
“Giết người không thành cái gì, bọn tôi căn bản không có ý định giết người!”
Vừa nghe đến các loại tội danh này, vài người đã không còn giữ được bình tĩnh nữa!
Nhưng vị luật sư thoạt nhìn hào hoa văn nhã kia chỉ nhàn nhạt nâng mắt, nhạt nhẽo nói:
“Muốn nói gì thì đợi lên tòa án rồi nói đi.”
“Bọn tôi không có ý định giết người!”
Nhưng đáp lại bọn họ, chỉ là một bóng dáng hờ hững.
Mà ở cửa công ty giải trí Lam Vận đã vây đầy phóng viên và quần chúng hóng drama.
Phụ huynh của mấy sinh viên bị giam kia làm loạn đến long trời lở đất, yêu cầu Thẩm Thiên Nhu phải đứng ra giải thích.
Mọi người giống như đã thương lượng tốt từ trước, trên tay ai cũng giữ lịch sử trò chuyện cho thấy con trai bọn họ bị người ta sai khiến xúi giục.
Bởi vì bọn họ đều ở trong nhóm fan hâm mộ chính thức của Thẩm Thiên Nhu, có người thông qua tin tức trong diễn đàn tìm được bọn họ, nói cho họ biết tất cả các thông tin về địa chỉ nhà, kiểu xe, biển số xe của Thẩm Phồn Tinh.
Mà tài khoản kia chính là quản trị viên của nhóm fans chính thức, chính là trợ lý của Thẩm Thiên Nhu, Trần Na.
Ở trong văn phòng, Thẩm Đức Phàm, Dương Lệ Vi cùng với Thẩm Thiên Nhu ai nấy đều đanh mặt, bầu không khí vô cùng nặng nề.
“Trần Na, mọi chuyện đã đến nước này thì công ty không thể không bày tỏ thái độ được.” Thẩm Đức Phàm bình tĩnh nói.
Trần Na đứng trước bàn làm việc, cười châm chọc: “Cho nên các người quyết định lôi tôi ra làm lá chắn cho các người sao?”
“Mọi chuyện vốn là do cô làm, cái gì mà lá chắn cho bọn tôi? Cô làm trợ lý bên người Thiên Nhu hai năm, chẳng lẽ còn không biết thế nào là thận trọng sao? Dùng chính tài khoản của mình để đi xúi giục fans, cô có não không?”
Dương Lệ Vi lạnh giọng biện minh, bà ta cực kỳ khó chịu với thái độ của Trần Na.
“Vậy các người cho rằng những fans đó cũng không có não à? Tôi tự dùng tài khoản nói chuyện với bọn họ, ai tin?”
“Cô…. Ai cho cô đi trả thù con bé?!”
Dương Lệ Vi còn muốn nói thêm nữa, nhưng lại bị Thẩm Đức Phàm mất kiên nhẫn ngắt lời.
“Được rồi, bớt tranh cãi lại đi.” Sau đó ông ta trầm ngâm một lúc mới nhìn đến Trần Na, thở dài một hơi rồi nói:
“Tôi biết trong lòng cô không thoải mái, nhưng cô làm việc không cẩn thận cũng là thật, cô ra mặt xoa dịu dư luận một chút, chuyện này liền cho qua.”
Trần Na lại cười lạnh.
Nhưng cô ấy có thể làm gì bây giờ đây?
Chỉ dựa vào một kẻ vô danh tiểu tốt như cô ta, sao có thể véo lên đùi bọn họ.
Bị bắt nạt cũng đâu phải cô ấy!
Nếu không phải do Thẩm Thiên Nhu không thể tự mình trút giận thì cô ấy cũng không nhiều chuyện đi tìm người giúp cô ta hả giận!
Cuối cùng vẫn là Trần Na thừa nhận tất cả, mọi chuyện đều là chủ ý của cô ta, Thẩm Thiên Nhu không biết gì hết.
Nhưng cô ấy cũng nói, lúc đầu chỉ muốn để Thẩm Thiên Nhu hết giận, không hề sai khiến bọn họ đi giết người.
Chuyện sau đó bọn họ làm thế nào đều không liên quan đến cô ấy.
Trần Na cố gắng phủi bay mọi trách nhiệm.
Thẩm Thiên Nhu vẫn là cô công chúa ngốc nghếch cái gì cũng không biết, sau đó văn phòng chính thức của Lam Vận ra thông báo trấn an người hâm mộ, còn nói cả chuyện hủy hợp đồng của hai đại ngôn nước ngoài.
Thẩm Thiên Nhu phải trả giá đắt vì người hâm mộ mất lý trí!
Nhưng trong buổi họp báo, cô ta lại thể hiện vẻ hào phóng, không so đo!
Thậm chí còn cảm ơn sự yêu quý của fan đối với cô ta, nhưng về sau có chuyện gì nhất định phải giữ bình tĩnh, không được xúc động vân vân.
Khi nói chuyện, gương mặt nhỏ xinh đẹp kia mang theo sự mỏi mệt và tiều tụy, lập tức làm đám người càng đau lòng vạn phần.
Fans của Thẩm Thiên Nhu không điên cuồng chửi mắng nữa, phong ba trên mạng dần dần lắng xuống.
Một hồi chiến tranh trên mạng bình ổn lại, Thẩm Thiên Nhu là người bị thiệt hại nặng nhất.
Tuy rằng cuối cùng đã cố gắng níu kéo, nhưng hai đại ngôn đã mất kia cũng chẳng thể quay về được.
Mà càng khó giải quyết hơn vẫn là cục cảnh sát bên kia, giống như dù có chuyện gì xảy ra cũng phải để cho những người đó phải trả giá thật đắt!
Vì mấy gia đình kia làm ầm ĩ lên, công ty chỉ có thể tạm thời sắp xếp luật sư trấn an bọn họ.
Tập đoàn tài chính Bạc Thị, Du Tùng đang tổng kết sự tình lần này.
“Tiên sinh, tạm thời sẽ truy cứu người gây chuyện đến cùng, bên Lam Vận kia ném một trợ lý nhỏ ra gánh vác trách nhiệm, Thẩm Thiên Nhu mất hai đại ngôn nước ngoài, trước mắt Lam Vận đã điều luật sư cho mấy người kia…”
Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu xử lý văn kiện trong tay, giọng nói thanh lãnh.
“Có thể thắng kiện không?”
“Có thể thắng!” Luật sư đang đứng ở một bên lập tức trả lời.
“Vậy thì được.”
Bên nhà họ Thẩm…..
Bây giờ vẫn chưa đoán được người phụ nữ kia đối với nhà họ Thẩm rốt cuộc còn bao nhiêu cảm tình….
“Tiên sinh, nghe thím Trương nói, Thẩm tiểu thư rất thích trang viên Thịnh Cảnh, cơm
trưa cũng ăn trên bãi cỏ bên hồ nước.”
Bạc Cảnh Xuyên vẫn chưa từng ngẩng đầu cuối cùng cũng ngừng động tác trong tay lại, trong đôi mắt đen hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Thích thì tốt.”
Mặt Du Tùng không cảm xúc.
Ha ha, cái mùi hôi thối của tình yêu này!
“Bởi vì Thẩm tiểu thư quá thích trang viên, cho nên cô ấy vẫn chưa biết chuyện trên mạng ngày hôm nay!”
Nếu hắn muốn nghe chuyện của Thẩm tiểu thư, vậy cậu liền nói thêm hai câu.
Bạc Cảnh Xuyên hơi nheo mắt, sau đó gật gật đầu, nhàn nhạt nói:
“Vậy cứ xóa hết tin tức trên mạng đi, tránh để ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy.”
“Vâng!”
Ha ha, chuyện nháo lớn đến như vậy, nói xóa là xóa, mùi vị tình yêu này! Thật! Chua! Quá! Đi!
Đợt sóng gió trên mạng đã bình ổn lại nhưng vẫn còn chút dư âm, Lam Vận hao hết tâm tư muốn xóa tin tức đi, nhưng làm thế nào cũng không khơi thông được với mấy diễn đàn.
Lúc bọn họ hết đường xoay xở, định từ bỏ tìm con đường khác thì các trang web đội nhiên tiếp nhận mức giá cao mà Lam Vận đưa ra rồi sôi nổi xóa tin tức.
Các tin tức có liên quan ở trên mạng vậy mà trong vài phút đã biến mất không còn tung tích.
Động tĩnh lần này khiến Lam Vận bất ngờ không kịp đề phòng, đưa ra số tiền lớn trước nay chưa từng có, bởi vậy, lập tức tổn thất ngàn vạn.
Thẩm Thiên Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời không nhịn được mà nhìn về phía Thẩm Đức Phàm và Dương Lệ Vi đầy nghi hoặc.
“Tại sao đối phương đột nhiên quyết định xóa tin tức đi?”
“Không rõ lắm, chắc là cảm thấy hiểu lầm con. Cho nên mới xóa đi?” Dương Lệ Vi mơ hồ nói.
“Cũng có khả năng là đối phương tiêu hết tiền xong rồi lại đột nhiên bỏ chạy, cho nên mấy diễn đàn mới nhận tiền của chúng ta!”
Nguyên nhân này quả thực làm Thẩm Thiên Nhu hưng phấn!
Hóa ra người đàn ông Thẩm Phồn Tinh tìm được kia, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
~
Thẩm Phồn Tinh thực sự rất thích nơi này.
Đặt mình ở trong này, rời xa thế giới hỗn loạn, ngươi lừa ta gạt ngoài kia, đối với cô mà nói, chính là cuộc sống cô hướng tới.
Cô thích nơi này, thích đến nỗi muốn thời gian ngưng lại.
Thời gian sống chung ngắn ngủi khiến thím Trương dần dần thả lỏng cảnh giác với Thẩm Phồn Tinh.
Khí chất điềm đạm, như một làn gió thanh mát.
Nhìn thì lạnh nhạt, cả người không có chút lực công kích nào.
Hơn nữa, cô vẫn luôn cố gắng duy trì khoảng cách với tiên sinh.
Không có chút dã tâm gì.
“Phía sau còn có mấy khu nhà khác, khu sau này bên cạnh có một suối nước nóng, cạnh suối nước nóng có mấy gốc hoa mai, mùa đông tuyết rơi chính là thời điểm đẹp nhất.”
Thím Trương nhàn nhạt nói, bà cảm thấy có lẽ cô gái này sẽ thích.
“Hoa mai?”
“Mỗi một gốc cỏ cây trong trang viên, phần lớn đều do tiên sinh đặc biệt mua với giá cao rời đến đây trồng.”
Trong lòng Thẩm Phồn Tinh hơi kinh ngạc.
Thím Trương đưa Thẩm Phồn Tinh tới khu nhà ở sân sau: “Thẩm tiểu thư, tiên sinh nói để ngài chọn một chỗ để ở.”
Giữa hai đầu mày Thẩm Phồn Tinh hơi nhăn lại, ở lại nhà của người khác, nghĩ kiểu gì cũng không thích hợp.
Nhìn ra được sự do dự của cô, thím Trương lạnh nhạt nói:
“Thẩm tiểu thư, tòa trang viên này, là nhà riêng của tiên sinh, từ trước ra sau, ngoại trừ mấy người bạn của tiên sinh, ngài chính là người phụ nữ đầu tiên được đưa tới nơi này.”
Thẩm Phồn Tinh cong môi: “Vậy nên?”
“Ngài rất đặc biệt với tiên sinh. Vậy nên cho dù tiên sinh có quyết định làm gì, cũng đều vì tốt cho ngài.” Thím Trương sắc mặt bình tĩnh nói.
Con ngươi Thẩm Phồn Tinh bỗng nhiên lóe lên.
Dù hắn có quyết định làm gì, cũng đều vì tốt cho cô?
Tuy rằng chỉ là một câu đơn giản, nhưng tim Thẩm Phồn tinh vẫn có chút run rẩy.
Trên thế giới này, người đối tốt với cô, thật sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay…..
Cuối cùng Thẩm Phồn Tinh tạm thời chọn một nơi cách nhà chính gần nhất.
~
Buổi chiều Thầm Phồn Tinh lại dạo vườn, nhưng lại mang theo mục đích khác.
Đối với một nhà điều hương mà nói, hương liệu thực vật là thứ mà họ quan tâm nhất.
Chạng vạng sáu giờ tối.
Thẩm Phồn Tinh vẫn bận bịu ở trong sân.
“Thẩm tiểu thư, đến giờ ăn tối rồi.”
Thẩm Phồn Tinh ngồi dậy: “Bạc Cảnh Xuyên trở lại rồi sao?”
“Chưa ạ.”
“Vậy tôi chờ anh ấy về cùng ăn.”
Thẩm Phồn Tinh cười nhẹ, nói xong lại cong người.
Thím Trương mở miệng, cuối cùng vẫn chỉ nói một chữ “Vâng”, sau đó liền quay người rời đi.
Có lẽ Thẩm tiểu thư không biết, mấy ngày nay tiên sinh rất bận, bận đến mức hắn sẽ không về nơi này.
Ngày hôm qua, cũng là lần đầu tiên hắn tới nơi này sau khi về nước.
Thím Trương quay về phòng, nghĩ ngợi một lúc vẫn quyết định gọi điện thoại cho Bạc Cảnh Xuyên.
“Ừm.” Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt.
“Tiên sinh, ngài còn ở công ty sao?”
Giọng điệu của thím Trương rất cẩn thẩn, tuy nhiên vẫn khiến lông mày Bạc Cảnh Xuyên hơi giật giật.
Qua nửa giây trầm mặc càng làm áp lực của thím Trương tăng gấp bội.
Bà biết tiên sinh rất ghét có người nhớ thương hành tung của hắn.
Bà vội vàng nói: “Thẩm tiểu thư nói muốn đợi ngài về cùng ăn tối.”
Đôi mắt thâm thúy của Bạc Cảnh Xuyên hiện lên vẻ bất ngờ, tầm mắt hắn đảo qua văn kiện còn chưa xử lý ở bên cạnh, hắn trầm ngâm hai giây, cuối cùng khép văn kiện trong tay lại.
“Tôi lập tức trở về.”
“…. Vâng, tiên sinh!”
Thím Trương sửng sốt nửa giây mới đáp lại.
Bảy giờ tối, một chiếc xe xa hoa chậm rãi tiến vào trang viên trống trải.
Thẩm Phồn Tinh ngồi trên sô pha trong phòng khách, bởi vì giữa trưa không nghỉ, nên lúc này cô có chút mơ màng sắp ngủ.
Lúc Bạc Cảnh Xuyên đi vào, liền nhìn thấy cô co người trên sô pha, một tay chống trên tay vịn, tóc đen cuộn lại, lúc này vài lọn tóc đang rũ xuống bên đầu vai, đôi chân nghiêng bên thành sô pha, ánh đèn trắng rọi xuống mắt cá chân cô một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Cô cúi đầu, giống như đang nghỉ ngơi.
“Tiên sinh, ngài….” thím Trương thấy Bạc Cảnh Xuyên, thấp giọng chào hỏi, lại bị hắn vươn tay ra dấu im lặng.
Bà cúi người, yên lặng lui xuống.
Bạc Cảnh Xuyên chậm rãi đến gần sô pha, ánh đèn trên đầu nhuộm cho cô một tầng hào quang.
Hắn vô thức khom người, duỗi tay vén tóc mái của cô lên.
Ánh đèn lả lướt chảy xuôi qua sống mũi cô, hàng mi rũ xuống thành một bóng mờ, hơi thở cô nhẹ bẫng như không.
Ngay cả tư thế ngủ cũng đạm nhiên điềm tĩnh như vậy.
Khứu giác nhạy cảm ngửi được mùi lãnh hương quen thuộc, Thẩm Phồn Tinh chậm rãi mở to mắt, là người đàn ông ngũ quan hoàn mỹ làm điên đảo chúng sinh.
Tim cô hơi loạn nhịp, cả người lui về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Anh về rồi à?”
Sợi tóc mềm mại trượt qua khe hở ngón tay của Bạc Cảnh Xuyên, ánh mắt hắn khó thấy có chút ảm đảm, hắn bất động thanh sắc đứng thẳng dậy.
“Sao lại ngủ ở đây, không sợ bị bệnh à?”
“Không sao, chỉ chợp mắt chốc lát thôi.” Thẩm Phồn Tinh nói, cô thả chân khỏi sô pha, tìm được dép lê, đứng dậy.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên TV một cái: “Ngày nào anh cũng về nhà muộn vậy sao?”
Lúc này Bạc Cảnh Xuyên đã cởi áo khoác tây trang ra, giọng hắn nhẹ nhàng: “Quen rồi.”
Thẩm Phồn Tinh nhăn mày, cái thói quen này cũng không tốt chút nào.
Ngước mắt lên, người kia đã đi vào nhà vệ sinh ở tầng một.
~
Trên bàn cơm, chỉ có âm thanh đồ sứ chạm vào nhau rất nhỏ.
Sức ăn của cả hai người đều không phải rất lớn, ăn gần xong, Thẩm Phồn Tinh mới nói:
“Tôi chọn căn nhà thứ nhất ở phía sau, hai ngày tới tôi sẽ đi tìm phòng ở, cho nên hai ngày này, liền làm phiền anh vậy.”
Bạc Cảnh Xuyên buông đũa trong tay, dùng khăn ăn ưu nhã lau khóe môi.
Sau đó hắn ngước mắt, nhìn thẳng vào cô: “Tôi không chê em phiền, em có thể yên tâm ở lại chỗ này.”
Thẩm Phồn Tinh mỉm cười lắc đầu: “Tóm lại không được hay lắm.”
Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên dần dần trầm xuống: “Tùy em.”
Thẩm Phồn Tinh nhìn hắn, cô nhạy cảm nhận ra tâm tình hắn không tốt, chính là vừa định nói, trong phòng khách lại vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Là tiếng chuông điện thoại của Thẩm Phồn Tinh.
Cô cầm lấy khăn ăn xoa xoa miệng, đứng dậy đi đến phòng khách cầm lấy điện thoại.
Nhìn thấy thông báo nhắc nhở trên điện thoại, tươi tỉnh trên mặt lập tức lạnh xuống.
Cô tùy ý để điện thoại kêu thật lâu, mãi đến đi Bạc Cảnh Xuyên từ phía sau nhìn đến cô, cô mới nhận điện thoại.
“Làm gì mà nửa ngày mới nghe điện thoại?!”
Cuộc gọi vừa kết nối, liền truyền đến giọng điệu bất thiện của Thẩm Đức Phàm.
Thẩm Phồn Tinh cất giọng lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
“Hỗn láo, tao không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho mày à?”
Phòng khách lớn như vậy, vô cùng an tĩnh, giọng Thẩm Đức Phàm tràn đầy năng lượng, Thẩm Phồn Tinh không khỏi phải đưa điện thoại ra xa tai mấy phân, cô cau mày nhìn lướt qua Bạc Cảnh Xuyên, hơi mím môi, quay người.
“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Cái thứ khốn nạn này, ngày mai mày về nhà một chuyến đi!”
“Tại sao?” Thẩm Phồn Tinh cười lạnh, cô biết rõ nhưng còn cố hỏi.
Việc cô ở quảng trường Thế Giới Mới tát Thẩm Thiên Nhu một cái, còn đập xe của cô ta, cô ta quay về chắc chắn sẽ khóc lóc đến hoa lê đái vũ, kể lể một phen.
Loại chuyện tính sổ này, người nhà họ Thẩm cũng làm không ít, cô cũng đã quen rồi.
Lúc này, bọn họ chắc chắn sẽ phải đòi lại công bằng cho Thẩm Thiên Nhu.
Cô đương nhiên biết.
“Chờ mày về rồi lại nói chi tiết!” Thẩm Đức Phàm không kiên nhẫn vất lại một câu như vậy!
Vốn tưởng rằng cuộc gọi sẽ cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng cuối cùng Thẩm Đức Phàm lại nói thêm một câu: “Ông nội mày cũng nhắc đến mày mãi, mày nghĩ lại xem đã bao nhiêu lâu chưa về thăm ông rồi!”
Vốn dĩ Thẩm Phồn Tinh không định trở về, chính là một câu nói cuối cùng của Thẩm Đức Phàm kia lại làm tim cô đột nhiên trùng xuống.
Ông nội……
Nói một cách đơn giản thì chút cảm tình duy nhất còn sót lại của cô với nhà họ Thẩm chính là ông nội.
Khi còn nhỏ, ông nội rất yêu chiều cô, cô từng ở trong lòng ông nhõng nhẽo, từng ngồi trên đầu vai ông, cùng ông đi thả diều, câu cá, ông nội còn từng thắt bím tóc cho cô, dù rằng nó cũng chẳng xinh đẹp.
Cô vốn dĩ không phải người bạc tình.
Mà người chịu nhớ thương cô nhiều năm như vậy, sợ rằng cũng chỉ có ông nội mà thôi.
Đã bao lâu không về thăm ông rồi, ngẫm lại cũng đã nửa năm.
Nên trở về thăm ông rồi.
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Phồn Tinh dùng chiếc điện thoại lạnh lẽo chống giữa hai đầu mày, cuối cùng hít sâu một hơi.
“Ngày mai tôi có lẽ phải về nhà họ Thẩm một chuyến.”
“Tôi cho người đưa em đi.”
Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng gật đầu, từ nơi này đến nhà họ Thẩm, cô thật sự cần người đưa đi.
“Muốn ra ngoài đi dạo một vòng hay không?” Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô dò hỏi: “Vừa ăn cơm xong, nên đi vận động nhẹ một chút.”
“Được.” Hoàn cảnh nơi này rất tốt, ăn cơm tối xong ra ngoài đi dạo một vòng là lựa chọn không tồi.
–
Tiết trời đầu xuân, nhiệt độ không khí chênh lệch rất lớn, ban ngày còn thấy thời tiết ôn hòa, buổi tối lại có chút hơi lạnh rồi.
Trước khi ra cửa Bạc Cảnh Xuyên đã cầm theo áo khoác, ra đến cửa hắn liền khoác nó lên vai Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh quay đầu nhìn hắn một cái, trong lòng ấm áp.
Nhận thêm chiếc áo khoác vào người, cô nhận ra mùi hương trên người hắn thật sự rất dễ ngửi.
Mùi hương thanh mát nhàn nhạt, trong đầu cô phác họa lên mùi hương thuộc về Bạc Cảnh Xuyên.
“Nghĩ gì vậy?” Bạc Cảnh Xuyên hỏi.
“Nghĩ về mùi hương trên người anh.”
Thẩm Phồn Tinh theo bản năng trả lời, bước chân Bạc Cảnh Xuyên dần dần dừng lại.
Thẩm Phồn Tinh đảo mắt, sắc mặt hơi chuyển hồng: “Ý tôi là… trên thế giới này, loại mùi hương như thế nào mới có thể xứng với anh.”
Mặt mày Bạc Cảnh Xuyên nhiễm vài phần ý cười: “Em muốn điều chế nước hoa cho tôi sao?”
“Anh sẽ dùng sao?”
“Đương nhiên. Tôi muốn loại độc nhất vô nhị.”
= CHƯƠNG TRƯỚC || CHƯƠNG SAU =
Gửi phản hồi cho DNBTS _ NNL – Sirena Qinzel Hủy trả lời